Buổi sáng ấy có em làm sớm lại,
Trăng tươi xanh rũ hết bóng đêm mờ,
Sương trên mắt mọng bờ môi ân ái,
Như chưa bao giờ đêm già nua.
Nắng mới lớn ngập ngừng chân thiếu nữ,
Trải ban mai lên ngày rất xa kia…
Đáy mắt xôn xao nụ hoa tình tự,
Thủa thơ trinh chưa biết bóng trăng khuya.
Từng mạch sớm em làm ngày run rẩy,
Lòng hừng đông ưng ửng má hồng em,
Thủa lối lạc của một lần chân sẩy,
Đã dìu nhau ngây ngất lối đào nguyên.
Tinh mơ nhé, mịn màng như yêu dấu,
Mặc sau lưng đâu đó nỗi buồn theo,
Đêm đen ngọt những bờ môi chớm nụ,
Sớm mai đầy phía trước bóng thương yêu.
Buổi sáng ấy có em làm sớm lại,
Từng nụ hoa sẽ mới mỗi mùa xuân…
Tiếng đầu xuân vọng ngược về năm ngoái,
Ấm chân nhau soi bóng tới muôn trùng.
Sẽ mãi nhé, mặt trời yêu thương mọc,
Hôm qua treo hoài chóp đỉnh tình nhau…
Bình minh và em rải mây đầu dốc,
Chậm giữa thiên đường bước với muôn sau
Đặng Kim Côn
Gửi ý kiến của bạn