Xuân khoe sắc nào đâu xuân có lỗi
Người khoe duyên đâu chỉ tội riêng người
Ta chỉ hận là ta không sống mãi
Nên đời này ta làm kẻ rong chơi
Em đã đến, rồi đi đời vẫn thế !
Tội riêng ta và cũng tội riêng nàng
Xuân có biết là xuân nông nỗi lắm
Tình chưa già mà đau nỗi lưng cong
Ôi bọt biển là hương lòng của nước
Em sục sùi bao thuở có ai hay
Trăng cứ rọi biển đời bao trăn trở
Ta mặt trời lặn xuống mấy hàng cây
Bao nhung nhớ phủ dài theo năm tháng
Rừng thương cây, cây cũng phải xa rừng
Đêm tỉnh giấc, giật mình nghe chim gọi
Mộng du ta, ta du mộng rưng rưng
Rực rỡ nhé, ngày xuân hay sáng thế!
Mà lo chi, đời chẳng mấy ai lo
Ta chẳng thể, mà đời cũng chẳng thể
Buồn qua đêm, ta vịn những cánh cò
Xuân có đến có đi, ta vẫn vậy
Mặc ta say, say hương lửa xuân xưa
Em có hát khúc xuân xin cứ hát
Cho lòng ta mụ mẫm mấy khi vừa.
Đêm cuối năm