nơi
nao còn ngọn chơn mày
để
tôi ngồi vẽ
màu
mây
cuối
chiều
Hoàng-Xuân-Sơn.
Hái một nắm lá mùa xuân rải nằm
Mắt lá áy trời mây bạc
Cúi lưng thồ thời gian
Tôi đuối trong mắt em
Dự tính nào xua bão tố biển
Áo em trắng hồn nhiên như lông cừu vừa xén
Sức sống vươn hồng thân gỗ Sequoia
Ngạo nghễ trời cao
Rừng vời xa vắng nhòa dấu tích
Chốn từ đường thổn thức tiếng quê nhà
Em diễm ảo bụi hồng
Sắc màu cứu độ
Mắt tinh tú hư không
Vòng tay vây trời nắng ấm
Tên em dấu mật trên môi
Thốt âm vang pha lê
Thị kiến mây ngàn phiêu dạt
Vết thương tật tim tôi
Trước nhan em tôi bám víu vào đâu
Mấy chặng đường gian nan bệnh hoạn
Giữa đầm lầy phân hủy rừng cây
Rừng cây trùm phủ cao nguyên
Cao nguyên hoài thai những cuộc tình dang dở
Đẹp tang thương như thế kỷ vừa qua
Người pháp sư ngủ say bên đá tảng lời nguyền
Với cánh hoa chuông rung sâu ký ức
Lời tự thú than tiếc một mùi hương
Cụm thạch thảo và thời gian thủa đó
Ôi mặt trời cháy sáng da em
Màu mun huyền hoặc
Làm sao cháy đốt tình em
Rễ thạch thảo trăm năm tượng đá
Tôi sụt lở như những vùng đồi
Để hiểu thế nào là một lần hạnh phúc
Những cơn mưa cuốn đi xa khuất
Rứt từng cuộc tình ra tận biển khơi
Trôi tôi rơi về phố biển
Tiếng hát bên bờ giếng mặn lời nguyền của muối
Đã phục sinh tôi
Cá và sò và những đĩa ăn
Phép lạ tẩy rửa thị trấn và cánh đồng huơng mật
Đêm trằn trọc ngầy ngật Ninh Hòa
Chén cơm trắng cá khô vị đời vẫn nhớ
Mùi cây rạ cứ đùa qua cửa sổ
Buổi chiều ngớp gió ngực tôi
Ôi tiếng em như sáo người gọi rắn
Mê muội tim ai say ngoài dối trá
Bát rượu uống cạn mưa chiều Tùng Nghĩa
Trong veo tiếng nước Đà Rằng
Duyên dáng người gái Thái Nàng Lâm
Say men hoa ban nhớ nguồn Tây Bắc
Bên giấc thủy chung ngấm lời khổ hạnh
Say đêm độc hành bão lửa chiến tranh
Người say vật vã giữa cao nguyên
Dặm bóng mờ lê bao phố chợ
Mảng tình hoang vu khuấy động
Như đời sinh đôi tôi và em
Ủ mặt thanh tân ngực đêm quên lãng
Hoan lạc đêm riết chặt chúng ta
Nóng bỏng mê man cùng ký ức
Anh túc khói hương rừng ngấm đậm tim
Nơi môi em màu lựu hè sang
Nhọc nhằn lần tìm đất sống
Sau hai năm ngồi trầm lặng dưới cây rừng
Lá rừng của công án
Nước của suối
Tôi của khói mây
Thơ không là sở hữu của ai
Không lời nào rơi bất tận
Chúng lang thang trên mặt đất
Khi khổ đau còn đó
Làm chứng nhân một ẩn dụ đọa đày
Cùng quên lãng ngục tù
Thơ rách mặt ưu tư
Tri thức không là nguyên tội
Gian manh trùm ngõ hẻm ngôn từ
Đừng mất trí vì những lời hứa hẹn
Thơ chỉ tin nơi căn phần sự sống
Giọt mực treo trên đầu ngọn bút
Ghi lòng hư vắng hân hoan
Nơi tiếng nói lặng yên tuyệt đỉnh
Những vùng mây biến dạng thi ca
Từng chữ treo ngược lưỡi gươm
Em mùa bão tố
Sòng tào cáo tay chơi độ hết vốn đời mình
Người đặt cuộc vào thơ
Chẳng phủi tay buông bỏ
Lời du ca men dậy mùa nho
Tuôn niềm hân hoan Dionysos
Như sống chết đổi thay ai biết
Tôi say ngả mình trên thảm lá thường xuân
Em hiu hắt dáng linh sam
Cúi đầu trì tụng một thời kinh
Chiều nay biển vắng
Sóng cứ vỗ và chiều thôi nắng
Em cứ buông mình biển mặn và tôi
Chẳng rót mãi hư vô
Chén đời hữu hạn
Bên đèn biển thắp sáng
Đêm của em đâu hải ngạn nghi tình ?
ĐOÀN-MINH-ĐẠO
Santa Barbara 2013.