Hoa Lục Bình gọi điện hỏi về trường hợp ra đời “Bài thơ tình của
người đứng tuổi”, rồi nhắc nhẹ: “Anh có thơ mới không?” Không! Anh đang
nghỉ thơ để hồi sức. Đúng là vậy đấy, người ta thì không biết thế nào, chứ tôi thì không phải lúc nào cũng làm thơ được. Thơ với tôi chỉ sinh ra những lúc cảm xúc mạnh như lên cơn sốt, cơn sốt vui và cơn sốt buồn, cơn sốt dài và cơn sốt ngắn… nhưng phải “lên cơn”. Gần đây tôi đã cắt sốt, nghỉ thơ. Vả lại có ai bắt mình làm thơ đâu. Mà có bắt làm thơ cũng… chịu. Nhưng đôi khi, vâng, đôi khi có người nhắc nhẹ thì mình lại bỗng cảm thấy phải nhìn lại mình…
Thế thì có bài thơ đây, mời bạn xem nhé.
Bóc đi nỗi nhớ
Bóc đi làn sương mỏng
Núi khỏa thân mơ màng
Bóc đi ngày tháng cũ
Thấy mùa về hân hoan
Bóc nỗi buồn tơ vương
Vui mới rồi cũng cũ
Bóc đi nghìn nhung nhớ
Nhung nhớ lại theo về
Có cái gì mất đi
Lại mất đi vĩnh viễn
Có cái gì mới đến
Lại mới hoài trong ta
Bóc đi nỗi nhớ mùa
Đến mùa hoa vẫn nở
Có một bông hồng đỏ
Tự bóc mình tàn phai…
2009