Cuối
năm
cuối
năm phố xá xoay mòng
ai đi trong ấy mà không thấy
mình
phố như lòng một rối tinh
tiếng còi cáu gắt
vào thinh không buồn
bao người dại, mấy kẻ
khôn
dòng người chung một bồn chồn cuối năm
kìa
anh khuôn mặt đăm đăm
kìa bà bươn bả liều băng qua
chiều
kìa tôi khóc với ít nhiều
kìa người điên
đứng giữa điều có không
cuối năm phố xá xoay
mòng
sao đi để đến mà không để về
đôi chân
thèm một đoạn đê
băng ngang qua những khen chê
dòng người
cuối năm sờ sợ tiếng cười
ngoài
kia hoa nở không lời rồi thôi
cuối năm giả dụ
cuối đời
lắng nghe một tiếng rụng rời trăm năm
để
đầu năm trở về thăm
ta sơ sinh lại lầm than làm
người
ơ kìa con nhạn có đôi
chân mây cứ thế
mà xuôi về chiều
Ngày
cuối năm
cuối
năm lòng như có bấc
cháy chưa xong mà tắt cũng lưng
chừng
thèm là cụ già ngồi ngoài hiên thanh thản
nhìn
người qua chỉ để trả nụ cười
chiều cuối
năm
chỉ muốn nằm trong tối
sợ còi xe
sợ
cả tiếng người
sợ im vắng có nỗi buồn tấp nập
sợ
việc dở dang bỏng rát chỗ nằm
về đi tôi
đời
đã vắng tanh rồi
ai cũng vội như cành đào rộ sớm
có
về cùng nơi không biết nơi đâu
hỏi con đường
đâu phải sông sâu
không có đáy sao chìm như thế
không
có sóng mà ngả nghiêng mãi vậy
hỏi con đường nơi
dừng lại ở đâu
ngày cuối năm có dằm trong
gối
muốn ngủ vùi cũng phải dậy mà thôi
miên
di – cuối năm Quý Tỵ