Tranh Lê Thiết Cương
Bước
xuống phố, chiều xanh và mây trắng
Mà lòng ta thì trơ
tráo vô cùng
Ta trống rỗng như chưa từng được
sống
Có và Không là một nỗi sầu chung
Em, linh
vật của một thời đi học
Còn trong ta sót lại những
điêu tàn
Đành đổ vỡ theo mạch sầu khép lại
Ta
bàng hoàng giữa chốn hổn mang
Ta thất chí làm thân
con ngựa hí
Suốt chặng đường mệt lã héo khô
Ta
không biết những chặng đường ly biệt
Đã đi đâu
và sẽ trở về đâu?
Buổi chiều xanh mang một nỗi
hoài tình
Ta huyển hoặc đời ta mấy nỗi
Em, trang
thơ chưa từng khép vội
Ta đọc mòn giữa cuộc điêu
linh
Chiều xuống phố mênh mang dòng tưởng niệm
Như
nhớ em - mà không phải - nhớ em
Thấy nổi trống
trơn vây quanh quấn chặc
Cuộc tình nào dấu kín phía
sau, em?
Gửi ý kiến của bạn