Tranh Phan Vũ
GIỌT LỆ SOI…
Vắt từ tim óc vắt ra
Lửa tình nóng chảy lọc qua giọt này
Khói un sóng mắt mù cay
Chiết thân lắng đọng rót đầy thuyền tơ…
Ra đi vườn cũ bơ phờ
Vàng đong sắc lá, nát bờ giậu tương
Ái ân một thuở nhuộm hường
Tan trong nẻo nhớ tận nguồn nụ hôn…
Ngày về bóng ngã triền thôn
Tần ngần nhặt nắng hoàng hôn pha màu?
Ngấm trong đá-sỏi ban đầu
Và đây giọt
đời sau soi tình!
GIỌT LỆ HUYỀN TRÂN.
Ngàn năm
nước Việt dãi dầu!
mấy ai còn nhớ duyên cầu sử xanh?
vì cha, sông núi, vì anh
lấy hôn nhân đắp lũy thành quê hương
mây Yên Tử - gió Diên Hồng!
làm sao cưỡng được phận hồng cỏn con?
vượt Trường Sơn nắng dập dồn
quê chồng xa tít Sông Côn - Đồ Bàn…
Từ nay, ngậm ngãi tìm trầm
Hải Vân đứng lặng lệ mòn_ Huyền Trân!*
thôi thì theo lẽ hiếu nhân
phu thê trọn nghĩa tào khang một lòng...
Vòng đời sóng gió long đong
dệt thiên tình sử cho nồng bể dâu
Mân vương lửa cháy hồng câu**
thì hồn Công chúa giống đâu cậy nòi?
nghe xanh màu nắng Ba Ngòi***
tan trong máu Việt …
thương Hời ngàn năm.
Nguyễn Ngọc Thơ
_______
*Huyền Trân công chúa nước Việt (Thế kỷ 14)
**Vua Chế Mân nước Chiêm (Thế kỷ 14)
***Địa danh ở Cam Ranh-Khánh Hòa
Gửi ý kiến của bạn