Tóc Người Thương
Không thể hôn tóc người thương
Xin làm dáng lược rẽ đường ngôi xuân.
Ra Chạng Vạng.
Tôi chịu một vết thương nhẹ
Gây ra bởi bóng người xa
Tôi mang mình ra chạng vạng
Lấy buổi chiều đắp lên da
Mưa Đô Thị.
Mưa hành hương.
Chiều tháng tư.
Công viên.
Phố.
Mình hiền từ qua nhau.
Một đô thị thiếu giọt ngâu
Một anh thiếu một ngả đầu lên vai
Trăng Nằm Xuống Ngực Xanh.
Chỉ trăng theo tôi về
Đóa dạ quỳnh chưa nở
Tiếng côn trùng rạn vỡ
lăn theo từng bước đêm
Chỉ trăng theo tôi về
Dòng sông không biết hát
Cây kèn đồng đi lạc vào những bờ môi hoang
Chỉ trăng theo tôi về
Bóng tối rơi thành mảnh...
Chỉ tôi theo tôi về
Hong tim lên bếp lửa
Cơn buồn len khe cửa
Nằm dài xuống ngực xanh
Nguyễn Đăng Khoa
Gửi ý kiến của bạn