Trước biển
Tóc người đàn bà hất ngược ra sau.
Trăm sợi ngược về dĩ vãng
Nơi có tình yêu xưa lãng mạn
Mặn rát khuôn ngực thời thiếu nữ
Thời con ốc, con sò nghêu ngao hát.
Biển lênh đênh những cánh buồn
Tít tắp...mờ đi...
Những nước mắt chảy ngược, rát và già nua
Theo từng dáng chờ.
Người đàn bà mỗi sáng, mỗi chiều mái tóc chưa lần hất xuôi
Con ốc, con sò nằm im dưới chân người ngọ nguậy
Thều thào không nghe nỗi bài tình ca của biển
Con ốc chết, biển chết, con sò chết...
Người đàn bà chết sững...
Hóa vọng phu!
NHẮN
Viết cho anh.
Câu thơ rời không đủ nghĩa
Ngậm hồn trăng đọng…
Gối tay,
mơ hội ngộ đêm dài.
Nỗi nhớ chạy vòng quanh
Bóng anh
cơn sóng tình thắt chặt
Nụ hôn
giật mình,
đủ ngọt… những đắng cay
Con đường ta đi,
còn qua biết bao ghềnh thác
Anh hãy là anh,
cùng em
song hành
trọn giấc mơ xanh.
KHÚC MƯA HOANG
Lót trên gối chuyện mưa thần thoại
Thuở hồn nhiên bỡn cợt trăng vàng
Tràn sóng sánh rót đầy đêm lặng
Ngút ngát ngàn mưa gọi mùa sang.
Người hối hả tay mang cổ tích
Kể nhau nghe về cõi thiên đàng
Em quá nhỏ ngày môi chưa đỏ
Lòng mân mê như thể có mình.
Mưa đâu phải bốn mùa chỉ một,
Mà phải đi ngút ngát theo ngàn
Người cũng bỏ trần gian ẩn khuất
Ngút ngát rồi em đợi mùa sang.
Mưa lại đổ giọt trầm nghe khác
Thần thoại buồn cổ tích sang trang
Cánh chuồn về thay người dĩ vãng,
Em lớn dần theo khúc mưa hoang.
HUỲNH THỤC OANH