Em ra đi không khép cửa
Mây mù báo hiệu khuya mưa
Cơn gió lạc vào căn phòng trống
Trên nền ẩm vương vãi những cánh hoa khô
Mới hôm qua còn nguyên màu rực rỡ
Những tiếc nuối cồn cào chợt nổi lên
Bởi trong anh những gì tàn tạ tan vỡ vẫn được gìn giữ
Như báu vật của một kho tàng
Dưới đáy sâu ngôi cổ mộ
Mùa đông đến tự bao giờ
Chiếc lá úa sót ngoài khung cửa sổ
Bờ ly đã nhạt mùi ngọt rượu vẫn còn vết son môi
Kỷ niệm còn nấn ná đâu đây
Chiếc ghế dựa đung đưa trong góc nhà bất động
Anh ngồi đó hưởng thụ sự đơn côi của nhữngg ngày ở ẩn
Nhớ ngày ấy chúng mình hay chơi trò trốn tìm
Để thích thú khi được bỏ quên không ai phát hiện…
Rồi cơn mưa khuya cũng đến
Lác đác từng giọt ngoài hiên
Bỗng vỡ òa như tiếng khóc của nỗi khổ chẳng cách nào an ủi
Lại như tràng cười tưởng chừng như không dứt bao giờ
Anh chìm trong mưa vào giấc ngủ
Khi thức giấc một thinh không rộng mở thênh thang
Đất trời trở về nguyên sơ hoang dại
Có mùi thơm như tóc em
Như môi em
Như lần đầu trong anh chồi sinh nỗi nhớ…
2012