Vui Với “Có-Không”.
Trăng treo bên cửa Thiền
Sương rơi, Quỳnh đơm bông
Thấy mình trong tiền kiếp
Cười vui với "có-không".
Rằm Lễ Chùa,
Hương trầm rơi nhè nhẹ
Trên tiếng chuông chùa xa
Nép mình vào hiên gió
Thoáng áo dài thướt tha
Cứ mỗi độ trăng tỏ
Thoang thoảng hương trầm bay
Tiếng kinh trong tiếng mõ
Gót hài em qua đây
Mong ánh trăng sáng mãi
Trên bốn mùa thơ ngây
Được ngắm em qua lại
Khi viếng lễ chùa nầy.
Bonus:
Hương trầm rơi nhè nhẹ
Trên đóa quỳnh nở đêm
Tiếng chuông khuya khe khẽ
Trên trăng xưa bồng bềnh
Của một thời để nhớ
Cho một ngày để quên...
Thiên Di,
Buông tay với vạt nắng chiều
Người đi để ngỏ bao điều tự tâm
Đời người có phải trăm năm?
Hay là ánh chớp, đầu cành sương rơi (1)
Tôi về ngồi đối diện tôi
Thấy đời hát khúc luân hồi phiêu linh
Tôi ngồi đối diện chính mình
Đời là giấc mộng nhân sinh vắn, dài (2)
Hiện tiền, quá khứ, vị lai
Trở về tự cõi hình hài sắc không
Chớ chăng một cuộc phiêu bồng,
Cát bụi rồi cũng một lần thiên di?
Tấm thân nầy có sá gì?
Ví như chiếc áo cởi đi chẳng màng (3)
Bởi khi khai ngộ Niết bàn
Được về cõi tịnh an nhàn tự tâm.
Mộc Miên Thảo.
__________
(1): thể theo ý trong "Thị đệ tử" của Vạn Hạnh thiền sư.
(2): mượn ý trong "Xuân nhật túy khởi ngôn chí" của "Thi tiên" Lý Bạch: "Xử thế nhược đại mộng /Hồ vi lao kỳ sinh."
(3) theo lời Ngài Từ Minh: "Sống như đắp chăn bông, Tử như cởi áo hạ."