Phố núi - Tranh Đinh Cường
Muộn.
Chưa kịp nhớ gì chưa kịp
khóc
gió làm tăm tối u mê
ngàn năm gió mài lịch sử
ngàn năm quên mất ê chề
chưa kịp khóc gì chưa
kịp nín
đau lâu có hóa ươn mềm
mùi mất ngủ chảy trong
tiền kiếp
hủy táng một niềm đau êm
chưa kịp nín để vùi
trong tóc ướt
giấc mơ trôi tuột thung
sâu
trên nghĩa địa những
giấc mơ di trú
nghe sói hú bạc đầu
CỨ NGỦ YÊN ĐI
khi giọt nước mắt chưa kịp mọc mầm đã yên ngủ trên vai
lời mị ngôn ru êm trăm triệu tế bào đang hoại tử
nụ cười nở ra trên đôi môi cuộc sống chưa bao giờ
là an ổn
chiếc bóng in trên vách tường ẩn dụ cho một
thành ý cuối cùng
cánh đồng cũ bò xướt trong sự non dại lần sau hết
những sợi thần kinh tấy đỏ
chứa đầy thâm căn trong giấc mơ anh
Mùa hạ yêu kiều nép vào sau lưng rèm
kể cho anh nghe về những cơn mưa khốn đốn
những nỗi buồn ngày một lớn lên
ban mai run run mang gương mặt hoài nghi nghẹt thở
chờ lời giải đáp trên ma trận phức âm của lửa
một ban mai chết non trong mưa
Khi giọt nước mắt chưa kịp lên men xanh trong hồi ức
đã mất tích
những bài hát mang hương vị thuốc an thần
"đừng lo lắng..."
nỗi buồn rót vào cơn ho hen tiếng thở
còn quá sớm để nghĩ về một sự thật
lời chân ngôn trôi tuột thung sâu
để lại tiếng gào trong lửa đỏ
gió hú cỏ mù
vết thương mưng mủ trong chiếc não cô đơn giữa cơn
lầm lạc mê man
nụ hoa trổ trắng trên quá khứ không thật sự là sự
thật
những ám tượng mang hình hài u mê ủ kín đôi mắt thời
gian
ngày lũng đoạn một dấu chấm hỏi
mình tìm nhau đi em
Ngày thị trấn yếu ớt những con đường trôi như sông
những nỗi buồn đã tràn ngập mùi buồn
cổ tích trở lại trên quả táo đắng chứa đầy vị ngọt
lừa mị
bóng tối được cải trang lần mò đi trong mộ địa
có tiếng nói mớ của một người đang khuất mặt sau
chiếc hôn
cứ ngủ yên đi em.......
NHỮNG THẬP KỈ BUỒN
em hỏi: chiều có tím
không?
ừ không em, ngày không tím
nơi anh ngồi chỉ cơn mưa trắng xiên ngang
em hỏi: mùa gì đó anh?
ừ em, mùa vô vi em ạ
những con đường manh nha không chịu trôi đến tận cùng
en hỏi : anh đang làm gì đó
còn làm gì được đâu em
khi ngã đường bít lối
Anh chỉ mở hộp kí ức ra xem
không phải chiếc hộp Pandora để em còn háo hức
chỉ bóng đêm vỡ li ti trên câu nói mớ ban ngày
cháy trong gân lá
một xế chiều rách rưới
kí ức mờ chỉ có chập chùng mây
Trong nghĩa địa những dụ ngôn đi lạc
đeo băng đen lời bịt mắt chối từ
anh đã dối trong ngàn muôn thập kỉ
bụi niềm vui nham nhở giữa âm u
em đừng hỏi về những ngày sau nữa
có những dự trù đau
mùa hè câm vào một chiều đỏ lửa
chỉ còn rì rầm tiếng nói ngàn lau
em đừng khóc bài thơ tình khản tiếng
mùa qua mùa nhưng nhức khô rang
dẫu có biết trăm ngàn lần sự thật
cũng không thể cầm một tiếng nói
xanh trên vết tích thời gian...
Phương Uy.