Nhớ
Bao lâu rồi mình không hôn em nhỉ
Ôi bờ môi khát nhớ những bờ môi
Thương lưỡi mềm quay quắt nỗi đơn côi
Và hơi thở không còn ai giữ lại
Những đam mê của một thời vụng dại
Đâu , đâu rồi suối tóc anh đắm say?
Chỉ còn giấc mơ của những ngón tay
Mong lại được cuộn mình trong tóc mướt
Nhưng mộng ước mãi chỉ là mộng ước
Ánh mắt xưa giờ đã quá xa xăm
Biết bao giờ chạm lại những tháng năm
Nơi anh đắm trong tình em trong vắt
Nụ hôn xưa giờ chỉ là vết cắt
Cứa lòng anh trong những buổi chiều mưa
Làm sao đón chuyến tàu về ngày xưa
Nơi nụ hôn, một lần..là mãi mãi
March, 8-2011
Thằng hề
Anh biết rằng ngày đó rồi cũng đến
Em sẽ về cùng người ấy yêu thương
Anh chỉ là gánh xiếc rong dọc đường
Nơi em nhỏ tìm nụ cười trong trẻo
Ừ thằng hề thì muôn đời vẫn thế
Vẫn hồn nhiên như những kẻ vô tâm
Nào ai biết những nỗi niềm lặng câm
Rơi lẫn khuất sau mặt nạ cười ấy
Mai em đi, gánh xiếc cũng ra đi
Thằng hề ở lại sân khấu cuộc đời
Nụ cười em gái vẫn hiện muôn nơi
Sao mặt nạ cười bỗng dưng rơi mất?
Chỉ còn lại một gương mặt rất thật
Mắt vẫn đăm về một chốn xa xôi
Ở nơi ấy người em gái của tôi
Còn nhớ đến thằng hề ngày xưa cũ?
July, 08 - 2010
Khi em không còn yêu anh
Khi em không còn yêu anh
Đôi mắt xanh trên cành cũng ngã màu vàng úa
Bởi nhánh rễ yêu thương đã không vươn đến được
Nơi mạch ngầm cảm xúc vẫn chảy hàng đêm
Khi em không còn yêu anh
Chẳng ai còn nghe tiếng anh nói nữa
Không phải vì mọi lời đều vô nghĩa
Bởi sợi dây môi ai thắt tự bao giờ
Khi em không còn yêu anh
Đôi tai xưa cũng đã khép lại rồi
Dẫu khúc xuân ca với những nốt chim hót trên dòng kẻ sợi nắng
Cũng chẳng có nghĩa gì bởi đã vắng tiếng em
Và em ơi khi ta đã mất nhau
Mắt anh vàng, môi chặt, tai khép lại
Anh vẫn sống một cuộc đời nhẫn nại
Với một tâm hồn đã ngây dại vì em.
Apr, 10-2010
Con Đường
Buổi sáng, một thằng nhóc rong chơi trên một con đường rộng, nhiều cỏ và hoa. Nó vừa đi vừa ngắm vừa hít thở khí trời, trông rất thảnh thơi. Đôi lúc nó bị vấp ngã vì mãi ngắm, nhưng nó đứng dậy ngay lập tức và tiếp tục đi, thậm chí nó không để ý rằng nó đang chảy máu và cái vấp ngã vừa rồi có thể để lại cho nó một vết sẹo. Nó không quan tâm vì quanh bên nó còn biết bao thứ để khám phá. Nó cũng không cần biết phía cuối con đường là gì. Trời ngày càng nóng dần.
Buổi trưa, một thằng thanh niên cắm đầu chạy như bị ma đuổi.Con đường hắn chọn khá hẹp và hắn không bao giờ ngoáy đầu lại. Vì chạy nhanh quá, nên hắn rất thường vấp ngã. Có lúc hắn đứng dậy ngay. Cũng có lúc hắn nằm cạnh lề đường một lúc rõ lâu. Có lẽ vì hắn vừa thấm mệt và vừa say nắng. Trời nắng gắt dữ dội. Hắn luôn tưởng tượng về một viễn cảnh nào đó ở cuối con đường.
Buổi chiều, một gã đàn ông trung niên đang cố lê từng bước nặng nề. Người gã đầy những vết thẹo. Con đường rất hẹp. Gã đang gắng sức kéo một chiếc xe ở phía sau lưng. Trên đó có nhiều thứ rất quí đối với gã. Thỉnh thoảng gã có nhìn hai bên đường, nhưng dường như là ghen tị và để mơ ước giá gì gã có thể bỏ chiếc xe lại và đi một mình.Chỉ là thỉnh thoảng thế thôi. Gã vẫn cần mẫn kéo xe. Trời đang tối dần.
Buổi tối, một ông cụ ngồi một mình trong nghĩa trang. Ông cụ ngồi nhìn những ngôi mộ xung quanh và con đường ông đã đi để đến đấy. Ông mỉm cười. Và ông tắt thở.
Feb,11-2010
Một Câu Chuyện
Hôm nay tôi ngồi vào bàn và muốn viết một điều gì đấy, một truyện ngắn chẳng hạn, tôi nghĩ thế. Và tôi bắt đầu.
Hôm nay tôi rất buồn.
Tôi dừng lại và nghĩ. Sao lại là “Hôm nay” ? Hôm qua và mấy hôm trước tôi cũng rất là buồn mà,và ngày mai hay ngày kia nữa có chắc là nỗi buồn sẽ hết. Sao lại có thể ích kỉ mà nhốt nỗi buồn chỉ trong “Hôm nay” chứ? Ai cũng cần tự do mà, và chắc chẳn nó cũng thế. Tôi viết lại.
Tôi rất buồn.
Và rồi tôi lại nghĩ, sao lại có chữ “rất” ở đấy nhỉ? Tôi đang muốn gì chứ? Muốn cho cả thế giới này biết tôi đang sầu khổ buồn đau lắm sao? Nếu thế thì chữ “rất” kia làm sao mà đủ? Thật là dư thừa.
Tôi buồn.
Vẫn có cái gì đó không ổn. Sao lại có “Tôi” ở đây chứ? Tôi chả thấy mình ở đâu cả. Tôi chỉ thấy xung quanh mình, ngập tràn, bất tận là nó: Nỗi buồn. Làm gì còn thứ gì khác hiện hữu ở đây nữa?
Buồn.
Ah, rõ ràng là phi lý, tôi lại phát hiện ra, sao lai có cái dấu “.” ở cuối câu kia chứ? Nó đã kết thúc đâu mà tôi lại vội vàng đặt cái dấu “.” ngu ngốc kia? Hay là đặt dấu “…” như thể rằng nó vẫn đang tiếp diễn? Vẫn không ổn, vì như thế vẫn không diễn tả được cái nỗi buồn nó đang bay lên, lấp đầy mọi thứ.
Buồn
Có lẽ như thế đã ổn. Một tên gọi cho một thứ đang dần trở nên bất tử. Và…, thật buồn cười, đây mới là điều buồn cười nhất tôi nhận ra. Tôi dĩ nhiên không thể nào bắt được nỗi buồn, và càng không thể giữ nó chỉ trong một tên gọi. Vậy là tôi đang viết một câu chuyện để diễn tả một thứ đang hòa mình vào tất cả những sự vật xung quanh, len lõi vào tất cả mọi tế bào, phân tử, nguyên tử hay hạt Quark và thậm chí là những thứ nhỏ hơn nữa mà loài người chưa biết được,như thể nó sẽ là một phần bất diệt trong thế giới này…chỉ bằng một tên gọi. Thế chẳng phải cái tên gọi đó là cái vỏ rỗng tuếch hay sao?
Thế là cuối cùng tôi có được một câu chuyện. Câu chuyện của tôi như sau:
Ngô Duy Khương.