Mùa thu ấy cũng muốn rời bàn tay
Cô đơn, muốn đi tìm sông
Sông còn bận kể chuyện lòng thuyền ghe
Cô đơn, muốn mây bay về
Mây còn bay thấp để che đồi vàng
Tôi về đồng cỏ bạt ngàn
Chắc loài lá cũ vẫn còn chờ tôi
Đâu biết lá đã qua đời
Đến mùa thu cũng muốn rời bàn tay
Nhớ
Có một nỗi nhớ con con
Ban khuya, tôi ngủ, nó còn rong chơi
Nhớ rủ tôi xuống biển khơi
Xem ai chìm dưới mảnh đời của ai
Nhớ mang tôi về đồi dài
Nằm nghe cỏ kể những giai thoại buồn
Chúng tôi về sông hiền lương
Tôi trông xuống, thấy tôi cuồn cuộn trôi
Tôi thức dậy bên thơ tôi
Xa xôi vẫn gọi xa xôi dưới đèn
Tôi phơi tôi suốt mùa em
Một ngàn đêm vẫn ướt mèm cái hôn.
Hai im lặng
Hai im lặng giữa phố này
Là hàng cây có tóc dài như em
Và một người không có tên
Hóa trang làm gió hôn lên lá chiều
Vời vợi
Chao ôi! Mây trắng lại bay
Mang hình em lửng lơ đầy mắt tôi
Chao ôi! Ngỡ đã chết rồi...
Cái môi huyền diễm, cái đồi nghiêng nghiêng.
Chao ôi! Có kẻ chết chìm...
Bên trời hôm cũ, lại tìm về tôi
Buồn ra ngồi với trùng khơi
Gió bề nào gió vẫn vời vợi em...
Gửi ý kiến của bạn