Xin đừng bế mạc tình yêu.
Anh ngồi hát bên mùa xanh nõn lá
Nắng vội đi ngang miền nhớ nao lòng
Em ngơ ngẩn gieo mầm mơ vào gió
Nghe phím đời rung điệu nhạc chờ mong
Thưở nụ hôn rơi xuống tình mới chớm
Phiến môi ngoan vừa mọng ngát hương đời
Anh mê mãi bức tranh em mầu nhiệm
Rồi ru tình trong điệp khúc chơi vơi
Con chim hót bên vườn hoa thiếu nữ
Gọi bình yên về mỏi cánh thiên di
Đêm nguyệt tận, chùm sao vờ li biệt
Khỏa tình em màu mây biếc bay đi
Cơn gió thổi mây ngang đồng trăng vỡ
Mặt hồ loang làm vệt nhớ liêu xiêu
Hoàng hôn phủ lên màu thơ chiều tím
Xin nhé lòng đừng bế mạc tình yêu.
Khuyết.
Chưa rằm
nguyệt khuyết chân mây
chưa bình minh
Khuyết bóng ngày
đêm sâu
lời tình tôi nhớ đã trao
hồn tôi cắc cớ …
dâng sầu đầy vơi.
Vắng anh
khuyết lũng trăng ngời
buồn...
say cùng ánh sao rơi
khuyết tình
khua đêm gọi nắng hồi sinh
rắc lên cõi nhớ
ánh nhìn ban mai.
Khuyết anh...
đêm ngắn trở dài
yêu anh
nỗi nhớ hoài thai một đời
đông vừa khuyết mảng thu lơi
Xin anh đừng khuyết tôi
lời yêu thương.
Nỗi niềm chiều.
Ta ngồi đếm thời gian trôi trên tiếng vo ve
lũ côn trùng tỷ tê lời tình tứ
mặt trời cứ băng ngang trên cao nhìn đất và tư lự
liếp cỏ miệt mài nghe chú dế thở than.
Còn phảng phất bên vườn hương những đóa Ngọc Lan
ngày cứ đi quên dấu cả dấu ngày mòn trên lối sương buổi sáng
ta rót gió vào ly uống hoài mà không cạn
trưa mơ hồ trôi một giấc liêu trai.
Đứng bên chiều ta ngước nhìn vạt nắng rơi phai
chợt vỡ lẽ nghìn trùng xa mà cũng
rất gần, nhưng hố đời thì thăm thẳm
mảnh trăng già lấm bụi giữa trường đêm
Từ trỗi dậy những mầm thơ rất mỏng rất mềm
ta như tỉnh người ra trước những dòng hoang tưởng
trái tim mơ ray rứt nguyên hình
chót lỡ thương đời, ta cố đi tìm cho hết cuộc ba sinh.
Ta ngồi ngắm từng tia nắng chiều, lần dò tìm cho ra cánh cửa bình minh
một vạt hoàng hôn úa như màu lá
ừ thì đúng! hạnh phúc và khổ đau chưa phải là tất cả
gió thổi bạt nỗi niềm bay về phía bao la.
Ta ngồi hớp gió mà say. Ta ngồi say ...
Đem tàn phai đổ lũng sâu bờ niên thanh ???
vợi nốt nhạc mành thắt the |
Du khúc tháng mười ba.
Anh đừng ngợi ca bài thơ tình về du khúc tháng mười ba
điều không bao giờ tới
như nước mặt trời lênh loang
hoang huyễn
như lửa nguyệt hằng bùng lên
không tưởng
Khúc tháng mười ba
vô hình
thoáng vô tình
chạnh đau
Thời gian rồi sẽ không còn cháy lên trên nhành hạ bỏng
hoàng hôn rồi cũng khuất sau non
anh đừng tin
đừng tin vào khúc tình ca tháng mười ba huyền ảo
Bốn mùa vẫn lăn qua bầu trời huyên náo
nàng xuân hí hửng khoác chiếc áo xanh
trêu đùa nhánh hạ
chiếc lá vàng thu mỏng manh lùa trong cơn gió lạ
trắng đông lạnh lùng trêu ngươi.
Anh hãy hát bài hát về bốn mùa
giữa xanh xanh nắng mới
khúc du ca tháng mười ba vời vợi
đừng tin.
Về say mùa lá rụng.
Thoáng tưởng đời không là bụi cát
Hình như gió rãi những vòng xoay
Nắng còn níu giữ màu hư ảo
Cuối đường thảng thốt chiếc thu bay
Vén bụi mãi đi về phía trước
Mặt trời còn lửa phút sang đông?
Thoảng vọng mùi hương ngày thơ dại
Sợi khói chiều vương khắc lạnh lòng...
Khuấy nước tìm chi vầng trăng vỡ?
Nỗi niềm heo hút những vần thơ
Xin đi cho hết thời thương nhớ
Để nụ hôn ngoài những giấc mơ...
Ta lạc mất nhau mùa lá rụng
Vụng về ướp bã những cơn say
Kìa ai dắt bóng mình qua phố?
Chợt nghe lạc lõng giữa tháng ngày...
NGƯNG THU