Mai có gió đi về ngang cửa chính
Tình con người thi thoảng lại bay xa
Mai có gió đi về ngang cửa chính
Ta lạc loài như trẻ nhỏ không nhà
Đây con đường dấu chân rêu đã phủ
Tuổi thời gian non nớt mãi không thôi
Đầu đã trắng trái tim còn thơ dại
Vẫn băn khoăn đâu ngã rẽ cuộc đời
Mai có sóng vỗ hoài khuôn khổ mới
Chẳng ai lo như mặc kệ thiên thời
Hồn của đá bỗng dưng sầu đáy mắt
Tượng ta ư ? Lạ từ nét hoa văn.
Mai có nắng, chỉ mình em mới thấy
Chuyện hôm qua, vớt cạn mấy trùng khơi
Riêng một chút cưu mang tình chẳng hỏi
Đã là đây, hóa thạch tự lâu rồi.
Thiên Giang
Chớm Thu 2014
Gửi ý kiến của bạn