Động Khóe Môi Run.
Có những tối buồn đâu từ đột ngột
Hơi thở phiêu diêu thèm gió hiên ngoài
Rượu không uống mềm ly từng giọt ngại
Tay run biếng đàn đuổi nốt thanh xuân
Có những lối mở ra chùm khao khát
Một lần đi ngần ngại buổi quay về
Vui buồn đó trăm năm tựa như một
Cát triền sông nhập bờ lũ mênh mang
Ôm khúc hát người trăng hòa lấy bóng
Bàn tay nâng khẽ hở thấu chân mây
Có những tối buồn hơn sầu chưa đốt
Giọt thơ tràn vội rớt xuống đời tan
Thân thế thôi cũng đôi vầng nhật nguyệt
Về thiên thu hoàn lại nét âm dương
Đường xa hóa thân rền âm sấm sét
Phút lên đường nghe động khóe môi run.
Nghe mùa thôi thúc
Không biết từ hôm nào?
Mầu Irises đã không còn để lại âm hưởng trên khung lụa
Nhành xanh của hy vọng và cúc vàng
Đã theo bậc thiên tài tự hủy hoại
Để lại con đường hoa dại rưng rưng
Không biết tự hôm nào?
Anh chợt bắt gặp hình ảnh quê hương nhen nhúm trong lòng
Nhịp tim tràn hồng nét thắm mầu phượng vĩ.
Bên giá vẽ, từng ô mưa đang tới
Khung cửa quê nhà vẫy gọi một trời lúa mới nở bung
Hạt trĩu gió theo sóng gạo nhấp nhô
Như sông ngày biển động
Như dáng em thuở ch ưa phiêu bồng.
Ngoài kia nơi cánh đồng hoang rạ
Anh nghe mùa thôi thúc
Gã bù nhìn dang đôi bàn tay tham lam của loài chấu chấu
Ôm đồm tich lũy mùa màng cho kịp chuyến đi tới
Chuẩn bị đời nhau cho một lần cuộc sống vàng mầu lụa ánh
Chuẩn bị đời nhau ôm vào lòng những đường cong mật bỏng
Thoả thuê giữa mùa hoa gạo tung bay.
Trong gió sớm ngày đó
Trên quê nhà, cuộc đời còn lại của chúng ta
Là những cánh đồng mênh mông, man dại
Chứa những mạch đất ngầm ẩn đầy dấu hoan lạc.
Khổng Trung Linh