HÔM VỀ...
Mùa đông đã thụ thai
trong đòng đòng búp lau chớm nụ
Tháng mười ngực trần
đón nhận bão giông
Vần vũ mây trời mắc cạn thinh không
chùng chùng mọng nước
Lênh loáng đường cong ngõ hẹp
lầy lội vết buồn chưa kịp kéo da non.
Em ơi, hôm về
chiếc lá mỏi mòn trơ gân thảng thốt
lòng ta củi mục gặp mưa
ngọn lửa từ chối ta nên um khói
bây giờ em biết hay chưa ?
Em ơi, hôm về
thành phố không đèn lịm đêm kiệt sức
Ta chới với bước lùi gọi em bất lực
chuyến tàu cuối mang thu dần khuất
Ta đành ngồi,
vuốt mặt một chia xa...
Em ơi, thôi ta đành đánh đổi giấc xanh xưa
Chứ biết làm sao, thành phố đã đông
từ chối bước chân người quá muộn
Lòng ta tiếng đàn cụt ngủn
Mãi vẫn một âm câm.
XIN TRỌN CÂU KINH
Thằng mình
dựa dẫm gió sương
Dựa câu thơ mục
dựa đường chim bay
Bốc ngày
bỏ ngửa trên tay
Bốc đêm khuya nhậu
để say cuộc tình.
Quẳng đời
vào cõi vô minh
Tham lam
sân hận
là mình, đấy thôi
Cũng may
không đứt dây nôi
Còn trên cõi tạm
để ngồi
nghẹn đêm.
Nghẹn trăng
úp mặt lên thềm
Nghẹn mùa thu rụng
tay em
hao gầy
Thôi thì,
kì cọ đêm nay
Gọt rửa sạch
cái mặt mày
ủ ê.
Nửa đời
bì bõm
u mê
Mang bầu nỗi nhớ
mà tê tái mình
Xin người
cho trọn câu kinh
Mong tỉnh ngộ
để nguyên sinh
thằng mình.
Đông Phước Hồ
MẮC NỢ THÁNG NĂM
Phơi ải nhọc nhằn vụ mùa lay lắt gió
Bìm bịp ru khúc chiều buồn tím góc đồng quê
Ểnh ương đồng thanh gọi hoàng hôn nhánh cỏ
Quay lại tuổi thơ
rách rưới
nợ nần...
Quảy gánh âu lo bùn sụt lún bàn chân
Trơn trượt lon ton lấm tiếng cười bé dại
Chạy trốn cơn mưa tháng mười đòi nợ
Ngày giáp hạt xác xơ nhường nhịn củ khoai lùi.
Không cầm nổi ước mơ đành trốn lớp ngậm ngùi
Bì bõm đồng quê, con tràu, con trê rủ rê bỏ học
Cất hồn nhiên trong mê cời kéo che lấp mặt
Lau trổ trắng nỗi niềm
rưng mắt nhớ
chớm đông.
Quay lại bản làng nghe ngẹn đắng tháng năm
Mắc nợ em phần học hành chưa trả hết
Núi sạt lỡ mấy mùa quê cha thấm mệt
Dỗ mãi giấc mình không ngớt tiếng mưa đêm.
Đông Phước Hồ
VỚI THƠ
Rồi quả bóng tung hê sẽ xì hơi lẫn vào bóng tối
Anh phải dọn dẹp lại mình sau buổi yêu em
Những mảnh dằm con chữ cũ kỹ cắm vào anh
Nhói đau
Mà không dám nói
Những chồi non thi ca mãi không hề thay lá
Thôi,
Kết liễu vần vè cho hình thức đầu thai.
Có thể,
anh sẽ thanh lí vài nốt trầm
trong nay mai
Đời muôn điệu có chi mà nuối tiếc
Dẫu nhịp phách êm tai sẽ khóc gào thảm thiết
Thơ tân thời.
Cần một lối đi riêng.
Có lẽ,
anh sẽ cô đơn
góa bụa
đảo điên
Bóp nghẹn câu lục bát lâm sàng
mà hồn phách
Nhưng không thể u mê ru mình bằng tung hê tha thiết
Rồi mãi gieo trồng thoái hóa giống thi ca.
Đông Phước Hồ
Gửi ý kiến của bạn