Từ mùa đông sang mùa xuân
Từ rừng thiêng ra suối hiền
Cần cây cầu nhỏ, lối tiên, tôi, nàng
Từ bờ bãi ra biển vàng
Cần người ngư phủ chăn đàn gió xanh
Từ trái sầu rụng lều tranh
Cần em, tay hái, để dành cho tôi
Từ biết đau đớn không mùi
Từ em về quét bụi-tôi, một lần
Từ mùa đông sang mùa xuân
Cần một quên lãng, một lần hoa rơi
Từ hôm mai đến ngàn đời
Cần tôi xóa vết chân người qua tôi
Đôi mắt mây ngàn
Đừng ra ngoài gùi
Gió rừng mới hái
Theo mùi tóc lạ nằm lại vai xanh
Đừng len lén trôi
Tiếng sông suối thở
Để dành đêm lại tim mở, ngực nghe
Đừng nhè nhẹ khép
Đôi mắt mây ngàn
Đợi anh về khóc một đàn mưa qua.
Mũi đan giữa áo đêm mênh mông
Chẳng biết khóc ai mà trời run rẩy, thở ra từng cơn gió.
Da thèm làn da đắp, áo đòi thêm bờ vai.
Tôi cố tìm tôi,
Bước lênh đênh như bơi giữa biển.
Chàng đắm tàu thèm tiếng hát hải tinh.
Tôi cố tìm tôi,
Bước nặng nề như chôn chân đầm cát
Chắc lại nghe nhầm
Nàng đâu có về hát giữa lũng mơ
Tôi cố tìm tôi,
Bóng rơi như bụi
Tan rồi tan nữa
Mũi đan giữa áo đêm mênh mông.
Nguyễn Đăng Khoa
Gửi ý kiến của bạn