Cuộc hò hẹn ba người
Em có nhớ ngày ta hò hẹn
Đường Ngô Mây bẽn lẽn trăng gầy
Tôi và hắn nốc cạn chén rượu cay
Em tíu tít nói cười với ai trong hai...chẳng rõ
Ba đứa nhìn nhau đâu cần tường tỏ
Kẻ cứ say và người cứ bâng quơ
Để tháng năm vò võ đến bây giờ
Xa cách quá mới hong đôi chút nhớ...
Hắn ở lại với khoảng trời đổ vỡ
Em xa xôi theo cánh nhạn phương trời
Tôi trở về với kiếp sống đơn côi
Ba mảnh ghép ngày nao đâu còn nữa.
Rồi thời gian cứ âm thầm chát chúa
Góc quán ven, ơi ngày ấy đâu rồi
Nay tìm về, chỉ còn hắn và tôi
Hai kẻ điên thiếu một người tri kỷ...
Con phố xưa vẫn đây mà người đâu rồi nhỉ?
Hình như có chút gì đó nhớ nhớ quên quên
- Dô đi mày, tao một chai mày một chai và cùng nâng lên
Uống cho cạn những nỗi niềm xưa cũ
- Rượu hết rồi chủ quán ơi cho thêm chai nữa...
Còn người ở phương nào sao tao với mày gọi mãi mà chẳng thấy nàng đâu?
Khoảnh khắc
(Tặng Văn Quang, Khuất Phương)
Bước lang thang trên phố biển Quy Nhơn
Lòng chợt nhớ những ngày thu Hà Nội
Khi Hồ Tây hàng liễu buồn rười rượi
Cơn mưa về bất chợt ướt áo em.
Hà Nội ơi! Phố dưới màn đêm
Nghe tiếng gió vỗ về căn gác nhỏ
Bản Romance làm ngẩn ngơ xóm trọ
Cánh thu buồn vi vút giữa trời khuya
Hà Nội buồn khóc những cơn mưa
Con phố cổ ướt dầm trong tranh vẽ
Bước chân ai phía cuối đường lặng lẽ
Đang âm thầm tìm kiếm một vần thơ.
Nhưng giờ đây con phố ấy bơ vơ
Khi vắng bóng đôi tình nhân năm cũ
“Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ…”
Tiếng ai vọng về khúc hát yêu thương.
Ảo ảnh
Mùa đông năm trước
Mùa đông năm nay
Hoa thôi rơi tan vào lòng nước.
Mùa đông năm trước
Người đi thật xa
Ta dõi theo vô hình
Mãi mãi là kí ức
Một bát canh nóng có mùi hương hoàng hôn
Ta nâng niu và lặng thầm nước mắt
Cơn gió dịu dàng rung rinh chiếc lá
Giọt sương tan
Ảo ảnh thời gian…
Em đã mãi về vùng trời bất diệt
Xứ cỏ hoang anh lạc bước một mình
Nghe trên lá con gió khẽ lặng thinh
Như cũng sợ tình buồn anh thêm khổ
Mùa đông năm trước
Nắng nhòa góc phố,
con đường quen sao chẳng bóng em về?
Mùa đông này đã thêm chút bơ vơ
Con phố cũ rơi rụng những vần thơ không dấu.
Giọt pha lê thả mình vỡ tan vào lòng đất
Nguyện được làm giọt nước mắt trong em…
Tiếng hát xưa
Tôi lớn lên với bờ tre gốc rạ
Cánh đồng chiều ôm ấp tuổi thơ tôi
Những tháng ngày quen khúc hát à ơi
Quen ánh mắt nụ cười của mẹ.
Đã bao mùa lá rơi
Cây bàng đà bóng xế
Ánh hoàng hôn vụt tắt tự bao giờ,
Mưa chợt đến giữa đồng không chỗ trú
Tôi chạnh lòng sợ mất
Câu hát mẹ ầu ơ.
Buổi chiều nay nhìn dòng sông nước lớn
Trôi giữa dòng chiếc lá bơ vơ
Đàn cò trắng phương nao bay về tổ
Tôi ấm lòng bởi khúc hát ngày xưa.
Lạc
Ta lạc vào đêm
cái chạm tay với quỷ
ta lạc vào em
bơ vơ lối u huyền
ta lạc vào ta
một chiều không yên vị
quên mất lối về, lơ đãng hương si…
Đừng vội bước qua nhau
hỡi người chưa một lần hò hẹn
ở đôi mắt kia ôm trọn thế gian buồn
khi ta và em, kẻ lang thang tìm gió
người đi hoang ở phố núi mờ sương
mùa trắng nương chiều
bồ công anh mang nắng về phiêu lãng
đôi mắt em mùa đông
làm anh chuếnh choáng
cái chớp sầu ngưng lệ
chênh vênh giữa bờ mi…
lơ đãng như màu hoa tím chia ly
mình hãy yêu nhau đi em
đời không dài như ta mộng tưởng
trăng khuyết mùa lưu ly
dưới ánh nguyên sơ Ưu Đàm vừa chớm nở
say lắm đời
ngần ngại gì
xin đừng vội bước qua nhau.
Vân Phi.