Sông lơ đễnh chẳng buồn quay mặt
gởi
tình theo đọng lại những cù lao
lờ
lững trôi lục bình thời thơ ấu
một
thưở thanh bình tiếng mẹ ru.
Sông
về cuối biển chia nhiều nhánh
nước
đầu nguồn đã thấm những ly tan
chớp
bể xa khơi, tiếng hò xưa còn đọng
mắt
thơ ngây, trẻ ngơ ngác những chiều đông.
Có
dòng sông chiều chiều réo gọi
cánh
lục bình đã xuôi hút xa khơi
vẫn
đợi mưa nguồn chở về nước mới
để
sông trôi xóa rạn vết đau.
Sông
chảy mãi, cù lao buồn ngơ ngác
lặng
lẽ sầu tháng bảy mưa ngâu
đợi
mãi mây trôi, đợi trời cao rộng
đợi
chút tình riêng, chẳng hẹn về.
Chánh Thành.
Gửi ý kiến của bạn