DẤU XƯA
Gửi hồn về bến hoang khơi
mái tình năm cũ neo lời bơ vơ
con trăng mù miết đôi bờ
lật mùi cỏ dại khóc hờ sắc xưa
giơ tay níu gió nghịch mùa
chạnh nghe
năm tháng như vừa ly bôi
PHỐ ĐÊM
hoang hoác góc phố đêm
những ánh đèn ốm
mỏi mệt phả màu
điếu thuốc tàn
khói buồn còn vảng vất
lưỡi gió liếm dần nỗi niềm chân thật
trả lại cho ta ký dấu giả vờ...
tự nắm tay mình
khát mùi hương meo mốc
gom bước độc hành
nhớ vị bàn tay...
tình yêu hoang vu tự độ xa vời
em thành bài thơ nhàu úa
đem nay ta lục tìm trong ngăn lòng cũ kỹ
chợt thấy hồn xưa tê tái trở mình
hoang hoác góc phố đêm
trơ xác lá vàng
những ánh đèn say ngủ
gió phũ phàng lật tung chăn phố
ta dìu ta về gác nhỏ
mồ côi....
CÒN
Còn thuở nào cho em
cánh môi hồng dìu dịu
ánh mắt thu ba vời vợi xuân tình
trái tim rực niềm hi vọng
chỉ còn lại cho em
đêm hoang vu màu nhớ
trái tim đoan trinh lệch quỹ đạo chờ
mảng sương nhàu nhuốm linh hồn góc vắng
phố chừng như thêm tuổi thăng trầm
chỉ còn lại cho em
khúc đàn loạn phím
khung cửa sổ khép hờ đợi bóng cơn mơ
chỉ còn lại cho em
xanh xao dòng tóc
thời gian như bánh xe đời ô trọc
lăn qua muôn sợi u hoài
còn thuở nào cho em
LY BIỆT
Ừ em cứ đi
sắp cạn ly ngày
còn lại mình ta và đêm hoang phế
khêu tro tàn tìm dấu tích yêu thương
ừ em cứ đi
khai mạc cuộc đời hương
còn lại ta và vườn xưa
ngút cỏ
miệt mài gom mùa gió
dệt áo ngây thơ liệm xác chân tình
ừ em cứ đi
đừng lần ngoái lại
lối cũ ta về
chiếc
lá cuối
vừa rơi
Phượng Trương Đình.