Thói Quen
Mai. Anh sẽ lại thấy em
Em với buổi sáng vẫn quen. Nhìn
trời
Lặng im là chỗ em ngồi
Thinh không là chỗ của lời. Đã
xa
Em ngồi đó, hay chỉ là
Cái bóng tối của hôm qua còn
đầy
Nhìn cho hết cái nắng lay
Chẳng bao lâu nữa đâu. Ngày lại
đi
Mớ
Nói thầm
Gọi thầm
Hát thầm
Luôn luôn như thế
Lặng câm
Một mình
Như cơn sốt nặng làm kinh
Bật lên tiếng gọi thình lình
Giữa đêm
Thì ra vì quá lặng im
Sợ quên
Nên gọi
Để tìm mình thôi
Gửi ý kiến của bạn