Tin xuân
xuân ngời trên nóc nhớ
lộp rộp yêu thương
vỡ…
đừng ngụy biện lỗi mùa cây bàng non lá đỏ
nắng khởi ca trong chật vật mây luồn
có một niềm yêu cứ quẫy vào mùa xuân
đạp lên tuổi lên màu nhan sắc
ngửa ra thơ năm tháng chín ngọt lành
có một bông hoa mãi ríu rít trên cành
mùa chợt nắng
chợt mưa
chợt gió
thở vào không trung lời còn dang dở
duỗi cánh bay lên hương quá đỗi dịu dàng
nắng cưới con đường chung thủy đợi mùa sang…
CHẠM
Nắng trào!
mỏm đá tuột canxi
Rêu lớp lớp
ngã
Kiến bò ngược dốc
Là kiến
rũ hồn vào đá
Non xanh mối mọt
vô chừng...
Tì ngực vào đá
gió rít ngày khắc nghiệt
Chống chọi với đời
đá nhẵn mặt ,im hơi...
Mưa rơi!
Kiến níu mình tuột dốc
Đá chạm đáy sông
Êm ái một dòng...
BA MƯƠI
Lắng dịu phía ngọn nguồn an nhiên khúc du ca
Yêu đến chốn những niềm vui còn xa ngái
Bên nước chảy đá hao mòn trong êm ái!
Bởi yêu thương không dừng lại
Đá cứ mòn...
Nắng tranh thủ buông mình trong làn nước xanh êm
Nước ngả ngớn
Rặng cây đời xanh mướt
Những chòm mây trắng mượt
Những cánh chim di
Bao cơn gió phượt ngang trời...
Trăng lả lơi rạng ngời
Sao gọi mời lấp lánh...
Vũ điệu hiến dâng
Trần truồng, ranh mãnh
Anh cũng chỉ có em
Thân phận đá mòn
Những đêm ba mươi....
GÁNH NƯỚC ĐÊM
giữa đêm khuya
miệt mài sông chảy
những giọng cầu kinh
phô
chói
tiếng thác ghềnh
đạp ngày trăng lên
lượm thượm áo quần
son phấn
mắt mù trước ánh điện sáng choang
đêm rớt một tiếng hát bên thềm
tình yêu ngủ vùi dưới đôi giày...
tai điếc bởi giọng cầu an
còn lại một con đường mòn
một chiếc gàu tuột dây ngập nước
đôi thùng thủng lỗ kim loay hoay một dòng sông
Mỵ - Trương Thị Bách