Có thể em về tôi đã ra đi
Em này
có thể ngày mai em về
cũng là khi tôi đã đi xa
chỉ còn đó linh hồn phố
cũ
và con gió nằm rên trên xác
cỏ
đã từ rất lâu
một mình vâng chỉ một mình
tôi
kiên trì đo chiều sâu từng
giọt lệ
đêm nối tiếp đêm
len tàn tro nguội lạnh
khêu dậy trong tôi cô độc
tận cùng
quá nhiều lần tôi tự hỏi
có gì buồn hơn ánh mắt
mùa đông ?
có gì tàn phai hơn mái tóc
những ngả đường lỡ hẹn ?
có gì gây tổn thương hơn
lời kẻ mình yêu mến?
có gì mặn hơn năm tháng đợi
chờ?
ngày mai có thể em sẽ về
cũng là khi tôi đã đi xa
và phố có lẽ sẽ gầy thêm
một chút
nhưng chắc chẳng nghĩa lý
gì
bởi em về đâu phải để
tìm tôi.
Một đêm phố thức
một đêm phố không ngủ
bụi thương thầm mùa phai
ngọn đèn già ủ rũ
nhớ chân người lãng du
một đêm phố không ngủ
rêu phong thêm tuổi đời
gió câm lời niệm chú
vỉa hè len ý đau
một đêm phố không ngủ
nghe ngàn xưa trở mình
đường mục hồn lá úa
sương lem mồ thời gian...
một đêm phố không ngủ
một đêm ta tìm mình...
Đừng nói
Đừng nói hoài về những ly
cà phê
khuấy mãi chẳng thể hoà
tan vị đắng
đừng nói hoài về những
chiều oải nắng
ngọn cỏ gầy mơ thấy một
loài mưa
hãy nói về những giấc ngủ
ban trưa
luôn bị băm ra bởi luồng
luồng trăn trở
hãy nói về những chiều
nghẹt thở
ngã tư đời tình người bị
nghiến nát dưới làn xe
hãy nói về những đắng cay
chất chồng trên tóc mẹ
những ngả đường trên đôi
bàn tay thăng trầm giông bão của cha
hãy nói về những khát vọng
đi xa
và ngoảnh mặt quay lưng với
ruộng đồng rơm rạ
đừng nói hoài về những
miền xa lạ
lá mọc trên hoa sông chảy trên
trời
hãy nói về hữu hạn một
kiếp người.
Đêm lặng
Đêm giăng lưới
ly cà phê và tôi
âm thầm nhìn nhau chẳng nói
vị đắng đếm nỗi buồn
bờ môi
chừng như gió mải chơi ngoài
vạn lý
lá chìm sâu vào giấc ngủ
trái mùa
sương len lén ghé khung đời
ảo vị
thủ thỉ cùng tôi khôn dại
mất còn...
đêm chùn vó
ly cà phê và tôi
hoà vào nhau dan díu nỗi niềm
làn khói thuốc đốt mòn
trang dĩ vãng
một vì sao tạ thế cuối
chân trời ..
Chia tay
Lúc nụ buồn vừa khai nhụy
bông hoa hạnh phúc rũa màu
cũng là khi tôi sắp xếp
hành trang
từ giã mùa em tìm về cõi
vắng
chiều biệt ly gió trút nốt
những hẹn thề vô nghĩa
nắng cuộn mình trong nách lá
hư hao
em quay lưng
vũ trụ trước mắt tôi bỗng
già đi bao tuổi
và phố quen khô kiệt hồng
cầu.
Phượng trương Đình.