Nghiêng…nhớ
Ta chợt thấy trăng rơi nghiêng đầu núi
Sương mờ giăng bàng bạc phía trời xa
Lá thương nhớ rơi rừng khuya lầm lũi
Dốc đêm nghiêng theo từng ngụm trăng tà
Lòng kia rừng thằm, hồn kia biển rộng
Nghe miên man từng con sóng dội về
Chân mê mãi nghiêng qua vùng ký ức
Chạm nỗi sầu nào mà lòng dạ tái tê
Kỷ niệm trôi nghiêng bên lòng phố cũ
Thuở bên nhau nghiêng ngã giấc mộng đời
Giọng nói, tiếng cười ngày xưa có cũ?
Gọi sầu về nghiêng niềm nhớ chơi vơi
Vạn vật nghiêng trong thế giới phằng
Trái đất nghiêng theo chính trục tâm mình
Anh nghiêng về phương em ủ hoài nỗi nhớ
Như gửi về nơi ấy một niềm tin.
Đi hái phiêu bồng
Cuộc đời là những giấc mơ
Mà tôi chỉ vẽ một bờ hư không
Giữa bầu thiên địa mênh mông
Thõng tay hốt chút phiêu bồng về chơi.
Tiêu dao khúc
(kính tặng thi sĩ Hư Vô)
một chút phiêu bồng thôi đã đủ
nghe càn khôn rơi tuột dưới chân người
***
Muốn học người xưa tính lãng tử
thấm nét phong lưu, phó mặc đời
trần gian hề…! Nhẹ bước đong cuộc lữ
gói càn khôn trong một túi rong chơi
đời vốn dĩ có gì vĩnh cửu?
khép đôi cánh mộng, gọi trăm năm
sống thỏa chí tang bồng hồ thỉ
quẩy gánh đời phiêu bạt núi sông
khi lên thẳng núi cao kia phiêu lãng
gửi hồn theo mây gió bốn phương trời
khi dặm bước ngàn khơi lãng đãng
gói hành trang: bầu rượu túi thơ thôi.
một thoáng tiêu dao về khao khát
hòa theo tiếng vọng núi non ngàn
ngồi giữa trang đời ôm trăng hát
đất trời còn ấm tiếng cười khan!!! (*)
(MMT – 4/2015)
(*) thỉnh lời “khuyết danh”
Gửi ý kiến của bạn