Lẫn
lẫn vào nhau là nắng
lẫn vào nhau là mưa
lẫn vào nhau nỗi nhớ
tôi và em trăng... vừa...
lẫn vào chiều là tối
lẫn vào tình là say
lẫn vào nhau cơn khát
em ơi nước mắt này
lẫn vào tôi là em
lẫn vào ngày là đêm
lẫn vào nhau hơi thở
rầm rì nỗi đau êm
Bẫy ngày
ngày đưa nắng qua chỗ ngồi
vài đôi kiến nhỏ tha mồi về đâu
ngày bẫy tôi dưới mắt sâu
ơn em cái liếc kéo nhau lên cùng
Nói với nhau
Tôi chẳng còn gì để nói với em vào buổi chiều nay
Con ve sầu cắn nát mùa hạ rồi ngất ngư chạy trốn
Dòng sông vỗ mặt lách lau
Và cỏ từ khi biết xanh đôi bờ đến úa
Đôi mắt em không đuổi được hoàng hôn
Để tôi và buổi chiều tím sẫm đường mây
Thì còn lại gì phế tích cơn say
Ngồi đếm tóc người đáy chén
Nghe đôi ba sợi rối nhau rồi
Tôi chẳng còn gì để nói với em vào buổi chiều nay
Một câu thơ
Hai câu thơ
Cũng không thuận lòng mà rơi vô nghĩa
Mắt chữ khép hờ mà lời mở vô vi
Đi
Đi
Đi cho hết buổi trăng rằm mật dụ
Đi cho hết buổi sao trời ẩn ức niềm riêng
Đi cho hết ngã ba này bùng binh này
Rồi nhìn lại vòng xoáy đời nhau
Là tôi
Là em
Cả những góc nhọn của loài xương rồng sa mạc
Con lừa thở dốc không phải vì thiếu nước
Trên cồn cát cháy kia
Những đôi chân giẫm vào mặt trời
Cơn khát của lùm cỏ xanh rì rào mưa sóng
Không còn gì nói nữa
Im nghe giấc mơ trá hình ngày và đêm...
Thì cũng bình thường thôi
Buổi sáng hờn lên mắt cỏ
Ngày cựa mình lên má phố
Khi em nghe giai điệu bầy sẻ nhỏ khua vào nắng nhạt
thì tôi cầm kỷ niệm đi đánh trống nỗi buồn
Tan đi nhớ quên...
Có thể một ngày trở lại quán quen
Em không còn gọi cà phê đen như trước
Chỉ có mưa là dài hơn suy nghĩ
Từng giọt yêu rụng xuống nơi này
Có thể một ngày người ta cưa đi những cội sưa già như cưa đi những cuộc tình trên mặt đất
Thì cũng bình thường thôi Tam Kỳ vẫn lung linh bằng lăng tím
Thì cũng bình thường thôi nhưng lời tôi nói em nghe
Đừng cưa nỗi nhớ vào buổi chiều sót nắng
Bởi tôi vàng cũng tại em rót mùa thu
Có thể một ngày tôi và bài thơ chết giãy
Trên những thảm sưa vàng, ngôn ngữ khâm liệm từng môi ngoan
Thì cũng bình thường thôi
Nhưng lời tôi nói em nghe
Đừng như dòng sông mê miết vào đời rêu đá
Đừng như dòng sông chảy vào những ngõ cụt đời nhau
Hãy bình yên như ngọn nguồn thác núi
Bình yên đổ vào những chiều êm khơi
Dữ dội nào rồi cũng thế thôi
Ồn ào nào cũng thế thôi
Đọt nước nào về vực sâu
Cũng một lần hùng vĩ
Tin tôi đi
Thì cũng bình thường thôi...
Đỗ Tấn Đạt.