QUÊ TÔI MIỀN TRUNG
Quê tôi nắng cháy da người
Bờ tre gió vít cong lời nắng mưa
Giếng làng trong vắt âm xưa
Lung linh bóng nắng vườn dừa bung hoa
Ngoại ru lời võng kẽo cà
Mồ hôi cha ngấm thịt da ruông đồng
Quê tôi mưa vội nắng dầm
Thương già thân mẹ áo thâm bốn mùa
Chợ chiều chị gánh bán mua
Áo cơm thiếu đủ chen đua cuộc người
Trẻ thơ đôi mắt rạng ngời
Khăn quàng tươi thắm gọi mời tương lai
Quê tôi tình đậm nghĩa dài
Đói no ấm lạnh bao ngày có nhau
Người đi rong ruỗi chốn nao
Nhớ nơi cắt rốn chôn rau tìm về…
GÓC PHỐ EM VỀ
Chiều lặng thầm cơn mưa bụi
góc phố em về
từng kỉ niệm ướt hoen
đôi chim sâu rúc rích
cành phượng già tắt lửa
đâu rồi những bước chân quen ?
Góc phố em về
ai từng đã cùng em
đôi mắt nâu đen ấm nồng con tim nhỏ
cô bé ngày xưa như vẫn còn đâu đó
vườn cúc nhà ai hoa đã vào mùa
tỏa ngát hương vờn theo cánh gió thơm đưa
Góc phố em về đau vạt nắng thưa ?
xôn xao cánh diều bổng gió
hàng cây vươn mình muốn ngỏ
người đi bỏ lại con đường ?
góc phố em về ...
nghe những nhớ thương.
CHẠM ĐỈNH CÔ ĐƠN
Trèo lên tới đỉnh cô đơn
mới hay mình đã mấy hôm
khát tình
núi đôi
vừa nõn vừa xinh
chiều nghe khói mỏng
nhẹ tênh mây trời
Trên cao nhìn xuống
lũng ngời
nhấp nhô mấy đoạn
núi đồi cong cong
xa xa biêng biếc cánh đồng
phấn son điểm nhạt
tô hồng mắt đêm
Phập phồng
bờ mọng
trăng nghiêng
tim tôi muốn vỡ
bên triền hoàng hôn
gió mang hơi thở dập dồn
thơm hương rót mật
vô ngôn cỏi này
Lòng chiều
chạnh gót heo may
cô đơn
tôi chạm đỉnh ngày
cô đơn