Người đàn bà nhặt nỗi buồn
Có người đàn bà
đi qua mùa đông
nhặt nỗii buồn rớt lại
thời xuân thì thơm tho
ai đã hái
suốt một thời con gái
nổi trôi với tình yêu vụng dại
thả cuộc đời vào những vũng mưa
Có người đàn bà
ngang qua buổi trưa
nhặt nụ cười ai đánh rớt
bỏ vào túi ngâm cùng giấm ớt
bỗng giật mình
sao nhiều chua cay bất chợt
lặng lẽ đi về phía hoàng hôn
Có người đàn bà
đi qua những nỗi buồn
không còn nước mắt
bơi trong mây để tìm kiếm những nụ hôn
giá như
có một lần ai làm rớt
nhặt đem về làm bạn với cô đơn
Có người đàn bà
lặng lẽ đếm bước chân người in dấu
có bao giờ
người mỏi mệt
tìm neo bến đậu
ở một nhánh sông buồn
lơ đãng ngắm mưa tuôn
Có người đàn bà
nhặt những giấc mơ không có thật
trói những nụ hôn đem cất
thả vào mưa cho trôi hết nhọc nhằn
cuối cùng
người đàn bà đứng lại nhìn trăng
trăng lặng lẽ nhưng nhiều bao dung lắm
trăng chở đi giùm
bao nỗi buồn sâu thẳm
ngổn ngang lòng xin gửi hết vào mây...
Có một mùa đã xa
Có một mùa
Cỏ may vàng héo úa
Cánh diều em no gió vút lên cao
Xóm nhà bên làn khói bếp lam màu
Anh trốn mẹ ra ngồi cùng đón gió
Có một mùa
Lời anh còn bỏ ngỏ
Anh đi xa chưa kịp nói cùng em
Chiều ráng đỏ mây tím cũng buông rèm
Em đứng lặng tìm ai trong gió mỏng
Có một mùa
Trên cánh đồng gió lộng
Tóc ai bay che kín cả trời chiều
Cột câu thơ
Bay lên vầng trăng khuyết
Nơi em về cây lá ngủ quạnh hiu
Có một mùa
Cánh diều xưa xếp lại
Em gối đầu lên tay nhỏ mơ hoang
Nửa câu thơ chở đầy bao thương nhớ
Còn nửa câu em gửi bến đò ngang
Có một mùa
Heo may không trở lại
Cánh diều xưa no gió tận chân mây
Anh phiêu lãng chân buồn rêu đá mỏi
Khoảng không nhau một nỗi nhớ hao gầy
Lạc mất mùa thu
Chiều sập cửa vệt nắng vàng sót lại
Anh giữ giùm đừng chạm phải gót thu
Cúc nhí nhảnh vàng sân còn mê mải
Gió lang thang dan díu với sương mù
Thu bối rối về ngủ quên trong tóc
Cho heo may choàng khăn nhớ trên vai
Thu chạm ngõ con phố buồn chớ trách
Đôi mắt nào ngân ngấn đợi bóng ai !
Trông xa hút thu rơi vào yên ả
Anh thấy không ai thả gió vào chiều
Nghe lạnh ngắt trên bước đường rong ruổi
Thu về rồi - chòng chành mãi chiếc nôi yêu
Thêm một buổi chiều chừng như hấp hối
Tìm ở đâu đây những khoảng trống hao gầy
Người có trở về như loài chim nông nổi
Thả vào thu những chiếc lá vàng bay
Hai nửa mùa thu ngăn đôi nỗi nhớ
Hai nửa cách xa - hai nửa mùa đau
Dẫu thu về trong muôn trùng cách trở
Lạc trong anh nỗi nhớ đã bạc màu.
Trăng thiếu phụ
Mười sáu tuổi
bỏ cuộc vui lên tàu em ra phố
Con chuồn ớt chao mình
tìm mùi hương ngày cũ
Bên rào thưa
em xỏa tóc đợi mùa Xuân
Em nghĩ gì?
Sao đôi mắt rưng rưng
Mười bảy tuổi
em trở về chốn cũ
Ánh trăng buồn
che khuất tuổi thơ ngây
Ngày vụn vỡ
đêm nhìn trăng thiếu phụ
Gối chăn nào
ru em ngủ đêm nay
Buổi xa người
biết có còn gặp lại
Trái đời xanh chưa chín
rụng chân cầu
Em đánh rớt tuổi xuân
thời con gái
Nay tay bế tay bồng
ai biết sẽ về đâu ( ! )
Đêm mười sáu
sao trăng thành thiếu phụ
Gió chở mây về
ủ nhớ góc triền đồi
Chở giùm em
những yêu thương vừa xanh nụ
Để suốt đời
trăng thiếu phụ của riêng tôi...
Một nửa
Nửa hồn tháng Sáu bay qua
Hạt mưa rớt vội như là còn vương
Áo ai trắng khắp cung đường
Cho tôi theo gót chân buồn vào tim
Ừ thì một nửa môi em
Nửa cơn mưa khát ướt mềm chờ nhau
Khát em đắng nụ hôn đầu
Quán xưa ghé lại về đâu nửa hồn
Nửa mùa gió lay chập chờn
Bờ lau trắng ngã như hờn dỗi ai !
Em đi bỏ nửa sông dài
Ngẫn ngơ trên bến nửa ngày hồn rơi
Ừ thì em đã quên tôi
Nửa cơn nắng quái làm đời thêm đau
Còn gì một nửa cho nhau
Giật mình một nửa bạc màu thời gian
Chưa thu sao lá đỗ vàng
Tôi ngu ngơ nhớ ...lỡ làng rồi em
Sợi buồn sợi nhớ đan xen
Bện vào tiếc nuối gọi tên ... cuộc tình
MAI TUYẾT
(Tây Ninh )