CHANSON
DE MATIN
cuối
cùng tôi đã trở về
không
có bài Chanson De Matin mang theo
mùi
rượu cũ chiết ra
từ
chiếc bình cách tân mang hơi hướng mùa thu
tôi
hôn chân em điệu đà theo nhịp phách
khi
giấc mơ trong bức tranh thừa mứa các âm giai
có
lúc tôi phát giác ra
mình
sống trong vỏ bọc da thịt kẻ khác
bởi
chính lúc tôi hãi sợ
da
họ chẳng rợn tí nào
nhưng
nhất định bộ óc vẫn nguyên vẹn của chính tôi
bởi
những suy nghĩ tệ hại vẫn còn nguyên đó
bởi
những cơn khát rượu
và
những cơn khát đàn bà vẫn còn nguyên đó
tôi
nói với cái xác
được
lắp bởi quá nhiều phụ tùng của kẻ khác
rằng
mùa thu đã chết
tận
những năm mà loài nai bắt đầu tuyệt chủng
chẳng
còn lấy ai để dẫm lên lá vàng khô
và
xào xạc trong tôi
bước
chân em về trong mộng ảo
khi
chẳng còn ai
chẳng
một ai mang trả lại cho tôi
khúc
hát Chanson De Matin …
LỜI
TÔI KỂ THAY BỨC TRANH
đi
qua đền thiêng
nghe
róc rách máu đùa từ hương khói
những
cụm từ lộng gió
choàng
vai cố níu lại dúm ngữ pháp gãy rời
bay
đến nơi chiêm bái
từng
hồi chuông liên lỉ tụ thành bão
xua
đuổi các lâu đài ngã nhoài ra biển
thì
ra bọt bèo tưởng chỉ ở trong phim, kịch
nay
lại nhan nhản quanh đây
kẻ
hôm qua vừa bị xỉa xói là thằng điên
nay
chểm chệ ngồi trong phòng trà bưng mặt cười
miếng
bỗng đầy tay no đủ
đời
đang khóc như mưa bỗng bất ngờ tĩnh rụi
em
lay ta mở mắt từ giấc điên mê
ông
địa ngồi trong kẹt ôm bụng trần cười kẻ tự kỷ
ta
một đời toàn chạy theo sau gió
nhặt
lại từng con chữ đã lấm lem
con
hẻm chừng như đã mỏi lắm
dõi
mắt tìm hoài chẳng ra người hành khất
khách
thập phương lại tụ về ngày càng nhiều
rất
may
không
còn nghe máu róc rách từ hương khói …
Gửi ý kiến của bạn