Nữ Thi Sĩ.
Em tự nhận mình là thi sĩ
(Bởi chẳng ai công nhận
Con người cứ quằn quại trong một chốn tối tăm của xúc cảm
Cố bày biện dưới mây trời
Nỗi buồn u uất
Xanh xám ưu tư)
Em tự nhận mình như con vạc đêm
Ngu ngơ trước con mồi nhơ nhớp
Tự hỏi mình nên ăn nó
Hay nhổ nước bọt vào thân thể thấp hèn
Em rêu rao nỗi buồn
Bằng những mỹ từ trau chuốt
Làm cho sầu dâng mây khói
Đẹp như ảo ảnh sương mờ
Mà nỗi buồn
Nhiều khi trần trụi, thờ ơ
Người ta đá lăn, khi nỗi buồn không làm thành mồi ngon khi đói
Ờ nhỉ, cả khi đói, nỗi buồn cũng trở thành xa xỉ
Giấu vào những vạt áo lem luốc
Bốc vội thức ăn
Thi sĩ
Sầu tư
Đời như những vạt rong trôi bờ bãi
Khô cong dưới cơn nắng
Chết mòn trơ xương
Thi sĩ thả mây về trời
Thả rong khô về nước
Tất cả đều tan loãng
Vào thế giới của cát bụi mệt nhoài
Không còn gì
Không có gì
Ngoài những nỗi đau chưa kịp gọi tên
Rồi cũng tan hoang như ngày mưa móc
Em tự nhận mình làm thi sĩ
Để cất nỗi buồn của mình
Vào những chốn mông mênh
Em cứ vẽ, cứ vời, cứ uốn lượn những nỗi niềm riêng
Những sợi tình sầu như những đường chân trời tít tắp
Cứ kẻ những nỗi buồn xa xôi nghìn dặm
Lên môi hoang tiếng nức nở ngọt mềm
Là thi sĩ, những ngột ngạt mỗi ngày dầy thêm
Em bày biện, lộ thiên
Tiếng con chim một sớm bình yên lao đầu vào chỗ chết
Những bút mực rên xiết
Chùm thơ non tơ cho buổi sáng trong ngần
Ép vào ngực mình nỗi nhớ thủy chung
Thi sĩ đau tim bật lên tiếng khóc
Thương lá rong khô mình bụi bặm
Nấc một tiếng xa đời.
Mỗi khi con về.
Mỗi khi con về
Nhà mình đón con bằng buổi chiều trống vắng
Những cơn mưa xứ mình
Buồn trầm lắng
Nhạt nhòa khối ký ức xa xăm
Mỗi khi con về
Con suối ngày xưa
Giờ khô lấp
Cát dày lên tuổi thơ nặng nhọc
Thiếu thời trong con đã khuất cội tre già
Về làm gì, về nữa chi
Tiếng gọi ai nghe quen tên người xa lắc
Tên cúng cơm, tên người bụi bặm
Thổi hơi bay, bỏ xứ đi rồi
...
Mỗi khi con về
Chỉ nỗi buồn thôi
Cũ nát góc vườn bếp xưa bỏ vứt
Lóe thứ ánh sáng chập chờn
Của buổi mai nào sương cắt
Cơm nóng chia nhau
Những bàn tay học trò thần kỳ
Ấm bụng nẻo đường đi
Băng ngang những cánh đồng buốt gió
Mơ ánh lửa chập chờn góc bếp
Xua đi giá lạnh lâu ngày
Mỗi khi con về
Đằng nọ trơ một gốc cây
Khô xám thời gian đứt mục
Tiếc nuối thởi thời bừng nở
Những nụ quả thêu thùa
Dệt những buổi trưa ru êm
Mơ hương quả ngọt mềm
(Như cấm)
Má con áp vào ngực mẹ
Rỉ rả giấc trưa nồng
Mỗi khi con về
Ngơ ngẩn tháng năm
Chẳng còn gì vết xưa dấu tích
Chỉ nghe tiếng lòng xoắn xít
Những nỗi vui niên thiếu gọi mời
Nỗi buồn xa tít viễn khơi
Con đã mất mình trong nhiều thời khắc
Quên những tháng ngày đã mất
Thèm nghe ai gọi mình
Một tiếng cúng cơm...
UYỂN DI NGUYỄN THỊ.