Tự khúc
Ngất
ngưỡng tôi, ngất ngưỡng hàm hồ
Tự
một thuở đã thành trăng mật
Quấn
quít em như loài bạch tuột
Ta
nằm dài u uẩn san hô
Ta
là sam đeo bám đời nhau
Không
một phút rời xa yêu dấu
Giấc
ngủ trưa quạnh quẽ quê người
Thắt
gút nỗi lòng ta cổ độ
Theo
vầng trăng non cao chiếu rọi
Thân
phận người giữa chốn trần ai
Ta
là ai mà mê mẩn quá
Cuộc
biển đời dấu tích tàn phai
Giữa
sông mê ta còn quá bận
Giấc
ngủ trưa chưa đủ nồng nàn
Thì
ôm em một đời lận đận
Cuộc
đổi dời là chuyến đò ngang
Ta
là sam nên gỡ không ra
Dù
biết tháng ngày qua rất vội
Ta
hàm hồ níu kéo cuộc chơi
Thú
tội cùng người, lời xin lỗi
Cùng
vượt qua cơn gió kinh thiên
Bao
nhiêu năm xuôi chảy về thiền
Ta
cùng em về chung lán trại
Cuộc
đời nào cũng đến vô biên
Tự
kinh
Thầm
thì, thầm thì, rậm rịt
Tiếng
cầu kinh trong
đêm thâu
Ba
la mật đa yết đế
Hãy
quên cuộc sống nát nhàu
Đã
qua bên bờ bỉ ngạn
Lời
kinh chảy suốt qua tâm
Gió
ngoài hiên tuôn thốc tháo
Dội
qua tiếng kệ âm thầm
Ba
la mật đa thời
Quên
giọt máu bầm năm tháng
Quên
hết những trò gian lận
Trở
về gốc cội nghỉ ngơi
Thầm
thì, thầm thì, tiếng mõ
Ngũ
uẩn, phút giây cuồng nộ
Hãy
quên, hãy quên, hãy quên
Nằm
kề trang kinh bát nhã
Trần
Yên Hòa
Gửi ý kiến của bạn