tôi đã rất nhớ
dù ngày ấy có thể tôi chưa có mặt trên đời
tôi đã nghe lời bài thơ ấy đang trôi trên biển khơi
bài thơ ấy hát cho tôi nghe về nỗi dập dềnh
sinh tử
bài thơ ấy đang rữa hồn mình qua đám san hô
chết bụi
trắng xóa và đơn côi
chỉ là dấu chấm lặng cho lời cuối
bài thơ ấy vẽ trên áo mẹ tôi
một màu lam biếc
tôi thèm đọc một bài thơ lưu vong
bài thơ ấy đang tìm một giọt mưa hiền dịu từ lời đất thật ngọt
như tôi thèm một thoáng rong chơi
thèm dẫm chân về cố hương ngày cũ
dù ngày ấy có thể tôi chưa được sinh ra
tháng 10, n.h.a.t
Gửi ý kiến của bạn