Hái lá mùa thu
(viết cho riêng mình)
tôi đi ra sau nhà hái lá mùa thu
lá mùa thu có đôi lá xấu
như những ngày trầm uẩn miên man
con tắc kè về bò bên song cửa
lông mày của nó đen và chiếc đuôi nó đỏ quạch
tôi không định cho nó hút thuốc
như một trò trẻ con hồi nào đó và những lúc buồn
con tắc kè nhìn tôi bằng đôi mắt tím
sắc hoàng lan không điều khiển được buổi chiều
tôi không định nói với N về bài thơ cũ
những bài thơ N thích qua rồi
tôi đọc lại bằng con đường cũ
bằng mùi hương xa vắng lâu rồi
con tắc kè vẫn còn bên khung cửa
chẳng có lũ ruồi muỗi nào bay qua
tôi đi ra sau nhà hái lá mùa thu
giọng loa phát thanh vẫn rả đều vào thành phố
buổi chiều nào như buổi chiều này trong cổ
mây nghẹn nỗi lòng
tôi đi ra sau nhà hái lá mùa thu
con tắc kè đã bò lên cây hoàng lan
da nó xanh và vén cái nhìn vào lá
tôi cất mùa thu vào điệu cười ha hả
khói thuốc hay hoàng hôn bay qua?
tôi đi ra sau nhà hái lá mùa thu
con tắc kè không còn ở đấy
loa phát thanh cũng tắt lâu rồi
tôi không thuộc bài thơ nào nữa
trong nhà
vợ tôi đang nấu cơm...
Những ý muộn
và em
như một thể hóa im lặng
dưới vòm mây ngái ngủ bất chợt
tôi và những nụ hôn lỗi thời
đã không về kịp đêm qua
...
đêm qua
người con gái hát cho tôi nghe
những khúc tình trong như sương mai
những khúc tình buồn như nến tàn
môi khô và từng cơn giếng lòng giục giã
tôi như con ngựa trên cần đàn
không gối nổi sợi xanh xao
vờ nghe nhau lạc lõng
...
đêm qua
những vì sao không sáng nổi bầu trời mưa gió
tôi thấy tôi về gân guốc
tự cháy trong một câu thơ
nơi có em vĩnh hằng
yên tâm vì những cuộc tình như thế
tôi đi...
...
những bông hoa nở muộn đêm qua
cũng kịp khứ hồi về đất
nơi bắt đầu mọc mầm
những nhành non mới
và đâu đó
những ý nghĩ
ươm lên
như đầu tiên hôn nhau...
Cạn
những đêm nồng hơi thuốc
thức đầu bãi bình minh
không nghe mình vội vã
chuyến xe tình điêu linh
những đêm người không nhớ
quên bóng người trong mơ
giọt sương mềm vương lá
sớm mai này xanh thơ
còn đêm nào đêm vui
tựa nhau kể bùi ngùi
em biết và tôi biết
ngược ngày nghe đêm xuôi
những đêm buồn hơn nến
cháy chưa rồi mùa nhau
đã nghe lòng tàn vỡ
những sáp dày cơn đau.
(Đỗ Tấn Đạt)
N đã di vào dĩ vãng
Nặng sầu thêm vươn mòn ý thơ.