rồi
có một mùa đông sẽ tới
anh
xa em hơn ngàn dặm đường
anh
xa em bằng bát ngát thời gian
bằng mênh mông
không gian
bằng ngút ngàn
thương nhớ
hoa
cúc vàng mùa thu thôi nở
trời
xanh xanh anh ngỡ quê nhà
cũng
hương lúa nồng nàn
cũng con
đường cỏ cây tình tự
sương
sớm, sương chiều ướt đầm vai áo người qua
cái
gió mùa đông bắc đi xa
nay
trở lại
cái
rét dịu dàng làm hồng môi người con gái
đêm
trở mình
bâng khuâng
anh
thương em về phía biển muôn phần
sóng
vẫn vỗ trong anh
biển vẫn xanh về phía ấy
cách
núi, ngăn sông nhưng anh nhìn thấy
cánh
hải âu xoãi dài trong nắng vàng mật ong
ở
quê mình không có mùa đông
nên
anh muốn em gửi cho anh những cánh thư đầy nắng
để
sưởi cho anh, để giữ cho thật nhiều hơi ấm
để
lấp phần trống vắng trong anh
và
chiều nay bầu trời cứ xanh
nghe
xôn xao gió mùa đông bắc thổi
anh
cứ tưởng: rồi có một mùa đông sẽ tới
sao
bỗng nhiên mùa đông tới tự bao giờ
NP phan