LÀM SAO CHO ANH HIỂU
Anh bảo túi buồn của anh nay đã dần vơi
em không biết
sao trong muôn ngàn câu thơ anh viết
ngập ngụa nỗi niềm.
Anh bảo túi thơ của anh chứa đầy miền
hoang dã
em không biết
ẩn sâu trong anh là một bầu nhiệt huyết
nỗi đời rên siết đa đoan
Anh bảo với em khu vườn địa đàng khi nào
cũng xanh biếc mênh mang
em làm sao hiểu ?
áng mây mãi mê phiêu lãng bên trời
cánh gió miên man rong ruỗi bên đời
vần thơ về neo vách chiều lặng lẽ là em
ngày nắng vừa đi xanh màu vườn cỏ là anh?
em không biết ...
Anh bảo chưa say mà túi rượu của anh
chiều nay đã cạn
anh không say sao đưa tay bấu vào bầu trời
không say …
anh chỉ nhả thơ thôi
ngày sao im vắng không lời
có phải là anh say chiều lặng câm
em không biết
phải chi là anh say màu thu vàng bên sông
phải chi là anh nghe được lời hoàng hôn về mênh mông
anh biết không?!
BÌM BỊP KÊU CHIỀU CHÙNG PHÍM HOÀNG HÔN
Sóng vỗ lưng chiều
con sóng oằn đầu bạc
thuyền em đi
thuyền em đã cập bờ
lau lách gió thưa
lau lách chờ mưa nắng
bìm bip kêu chiều
bìm bịp nhớ mong.
Bìm
bịp nhớ người ở bên kia sông
em lấy chồng
con nước ròng buồn lắng
giọng Ông Sáu trầm thâu đêm vắng
vọng cổ dài
tích tịch nhớ em.
Con nước mùa này
con nước lênh đênh
Vàm cỏ bên sông có chạnh dòng xuôi chảy
chòm tím lục bình nhói tìm con Rô quẫy
nhành điên điển triền đê ngong ngóng dáng ai về.
Chùng phím hoàng hôn
hay câu sáu xuống sề
đêm vườn cũ lời thề chong cánh
bên kia sông phố đèn lấp lánh
thuyền ba lá chòng chành chở tiếng bìm bịp qua...
HÃY CỨ LÀ YÊU THƯƠNG
Em
gói lại nụ hôn không phải bằng một tờ Pơ luya mỏng
mà bằng nỗi khát khao không có dáng hình
từ hôm anh cố tình bỏ quên tiếng cười nơi ngọn gió
em
nhặt rồi, giữ mãi...muốn làm tin.
Xin trả lại cho nhau, đây khoảng nợ
ta đã vay hôm tiền kiếp - hình như
còn lãi ư ! xin khất vài kiếp nữa
ta sẽ cùng vây ra nợ, trả từ từ.
Trong
bề bộn cõi người, nào ai chẳng tâm tư
này hanh phúc lên ngôi, này khổ đau trầm mặc
xin trút bỏ ...hết hoang liêu sầu đắng
và giữ lại cho mình, dù một chút tin yêu.
Em
khắc họa tình mình bằng một bức phù điêu
mang dấu ái đóng đinh cho hằn sâu vách nhớ
xin anh cứ là áng trăng đầy, dẫu một ngày vỡ nợ
ta rót ngập tâm hồn mặc cơn mớ đời mê.
Xin
cứ nắm chặt tay cùng năm tháng đi về
cho dẫu thời gian xoáy mòn bao kí ức
hãy bước cùng trên những nẻo đời hư thực
mặc dòng cuốn vô tình, ta hãy cứ thương yêu.
SAY ĐÊM
Vừa khuất mặt trời
hoàng hôn khuất
đàn chim về tổ muộn, kêu nhau
vừa lúc vầng trăng nhô
vừa lúc…
gió đưa
hương cúc thoảng quanh đồi.
Trăng
rớt bên thềm
trăng rớt xuống
mặt hồ im vắng
mặt hồ im
đàn ai reo rắt
đàn ai ngỡ…
âm mùa bung vỡ giữa không thinh.
Với tay lên trời
ta với tay
hái sao
ta hái cánh sao bay
mây nhẹ như là …mây rất nhẹ
nâng bổng hồn ta...
say ...
rất say.
HỒI ỨC XƯA VỀ XA RẤT...CHƯA QUÊN
Chiều
đăm đắm giọt cafe
sóng sánh nâu loang bờ môi lặng lẽ
tí tách mây rơi giọt dài nỗi nhớ
hạ đi, mùa đã sang mùa.
Xác
phượng nghiêng chiều
nhớ biếc xanh xưa
cánh diều lên cao bổng niềm mơ ước
tuổi biết đan tay cùng ai chung bước
ngọt ngào ơi!
đó quê hương.
Dòng
cuốn chòng chành
đời gió tha phương
ngỡ xưa đắm chìm dĩ vãng
tình khúc mùa thu ứa vàng năm tháng
chiều nay chợt về thoang thoáng âm xưa.
Đăm
đắm giọt chiều
ngọt đắng cafe
sóng sánh môi
trăn trở đời
không ...
có...
nòn nã mùa rơi
xoáy hồn giông gió
chiều ngoảnh lại nhìn
xa rất ...
chưa quên.
XIN LÀ CHÚT OAN KHIÊN CỦA ĐỜI ANH
Em
vẫn biết hồn anh đầy nắng hạ
Thoáng mưa nguồn em đến mộng anh thơ
Hoa cánh mỏng xác xao mùa anh lắm
Trái tim anh hạ khuất tự bao giờ.
Em vẫn
biết tâm hồn anh lãng tử
Thú tiêu dao mây bạt khắp ngàn phương
Làn gió thoảng hương mùa em quyến luyến
Khiến lòng anh mê mãi một thiên đường.
Và
em biết giòng sông anh ngày nắng
Rong ruỗi hoài mơ gọi chốn hoang vu
Em muốn hóa lũy thành ngăn giòng chảy
Níu tình anh, hoang hoải lắm ...mặc dù .
Em
cũng biết thơ anh hồn núi thẳm
Lang thang tìm nguyệt tận cuối chân mây
Em ngớ ngẩn mơ làn sương bay nhẹ
Đắm chìm nhau trong suốt hạt thơ gầy.
Một
hôm nếu anh tìm về với đất
Xin hãy nhìn lần nữa nét kiêu sa
Em tạo hóa riêng một mình anh đấy
Linh hồn anh vất vưởng cỏi ta bà .
MẶC ĐƯỜNG TƠ NHỆN GIĂNG GIĂNG
Sáng
nay trên tường nhà xuất hiện thêm một con nhện
con nhện nâu đen lâu ngày
trong góc tường loang lỗ những vết loang
ngoài kia những trật tự vẫn đảo lăn trong làn gió
hiu vàng.
Sáng nay
ta chợt quên giấc mơ đêm qua
giấc mơ hình như từng có màu ngọc bích
chợt cố nhớ cho ra con đường lên đỉnh đồi cơn mơ hư hư thực thực
những con đường chằng chịt nhện tơ giăng.
Mùa
khan níu bao vần thơ bỗng chợt hóa lang thang
những sợi tơ khô khát yêu
khát màu mỡ, khát phì nhiêu, khát bay, khát nhớ
thương con nhện hoài tang ngày nắng
màu nâu đen chìm đẫm hư huyền
Vì đông
trắng nên màu thơ lặng ngấm hơi sương
ta muốn tập chữ buông cho nỗi đời nhẹ bẫng
con nhện chết một mai
và loài người kia cũng một ngày chấm hết
cớ cơn mùa đau nặng nỗi đông thì
có trật tự nào cho mỗi mỗi ra đi.
HẠT BỤI
Hạt
bụi rơi vào hạt bụi
Yên đau
Nơi ý thức không tàn lụi
Những vết nhàu trùng vây.
Hạt bụi
chạm lên vách không
Nặng mang
Từng sợi lông hồng đỏng đảnh
Cơn cớ hoàng hôn cứ vội vàng, vội
vàng.
Hạt
bụi rồi cô đơn về hạt bụi
Yên nằm ?
Trên trời mây trắng vẫn bay
Trong hồn vần thơ lặng say
Cơn chi hạt bụi nặng lòng?
Yên đi...
NGƯNG THU