những
người đàn bà đi qua ánh lửa
tia
sáng chiếu vào nỗi ưu tư
có
người nán lại sau mùa thu
chờ
nhặt nốt những dòng thơ cuối
trong
sự chiếm lĩnh buồn tẻ
bật
lên những âm thanh khôi hài
như
tàn lửa nổ lưng chừng đêm thâu
nụ
hôn cháy khét
vòng
tay đóng băng ngàn năm
cơn
mưa rớt xuống đêm ngàn năm
ta
vật vã mùa tròn trăng bất tuyệt
cây
cọ nghệch ngoạc bức tranh bão táp
bước
chân thụt lùi ra mép hoàng hôn
chiếc
khăn tay vấy mùi thơm
khi
loài người vật mình lên cỏ biếc
chợt
tìm ra mớ triết lý đáng ghét
em
cắm sào bên bờ lở con sông
ánh
lửa nhoáng lên trong lòng
vầng
trăng góa phụ không cảm thông
với người đồng
cảnh ngộ
ném
ánh đương tàn xuống đêm phổ độ
góc
thuyền vỡ toang
VTT
Gửi ý kiến của bạn