LTS: Trước khi năm 2015 vĩnh viễn khép lại, chúng tôi bất ngờ nhận được 4 bài thơ của Hoàng Thu Phố. Trong trong số đó, bài “Đoản khúc mùa đông” của họ Hoàng có tới 10 đoản khúc. Cộng chung, chúng ta có tới 14 bài thơ của Hoàng Tu Phố, tác giả lần đầu đến với trang nhà này.
Điều đáng nói, giống như một món quà Giáng Sinh ý nghĩa đối với chúng tôi, đó là 14 thi bản của Hoàng Thu Phố, là 14 đóa hoa thi ca mới, lạ. Ở bất cứ bài nào, bạn đọc cũng sẽ bắt gặp hơn một câu thơ hay. Sự đều tay với sức sáng tạo, liên tưởng mạnh mẽ như thác dội, theo thiển ý chúng tôi, không phải ai cũng có thể dễ dàng đạt được.
Tương lai, chúng tôi sẽ có bài giới thiệu tiếng thơ Hoàng Thu Phố với bạn-đọc-thân-hữu.
Trân trọng.
Buổi cuối thu bàn tay người nắng lạ.
Buổi
cuối thu bàn tay người nắng lạ,
nghe mang mang gió dựng
khúc muôn trùng
bàn chân đứng hai vai đồi núi
rộng
những
thị thành mắt nhỏ nhớ thương mong
Buổi
cuối thu bàn tay người nắng lạ,
rơi phai hoa cùng phấn
ruổi rong đời
tôi đứng lặng quanh co hồn nín bặt
bụi
hồng trần khuy áo hạt mông lung
Buổi
cuối thu bàn tay người nắng lạ,
nghe xa xôi gục đổ
gót sương mù
những vàng xưa ùa về xanh mắt mộng
bàn
tay người nắng lạ,
hoang vu.
Khúc giao mùa tháng 10 lầy lội.
Gió
đứng lại đây một ngọn núi đồi
chiều nay trời
treo leo nắng
tiếng ai níu hoàng hôn bên ngày bảng
lảng
em vục mặt vào đâu cắn cấu nỗi buồn
bàn
tay lưu lạc vũng tháng 10
tôi nhớ mùa xưa những bần
thần dạo ấy
cúc nở hân hoan mà mình bay xem nỗi
niềm lạc tận
đáy sâu, thân phận ai ai sâu kén côn
trùng.
Đã
từng ngất ngất mà mơ về cánh đồng trồng đầy cải
trắng cuối vụ ra hoa
bàn chân đàn bà gầy xương
nhón mình chực bay thơm thơm con cò trắng
những phận
người quá lứa lỡ thì mang mang tồi tội
giấc mơ cặn
đục tủi hờn thanh xuân trách giận
đời người
có bao giờ được hai bận ra hoa.
Xứ
sở buồn thương dải đất mỏng tang sinh những đàn bà
mến thương u hoài vá mình trong chiều dần tối
đừng
bao giờ cho họ những giấc tàn ngồi ngắm chia đôi
tôi
viết cho họ, cho tôi, cho hạn hẹp bùn lầy xứ sở
một
khúc giao mùa!
Xây xẩm gọi ngày.
Em
mang đi đâu một hoàng hôn
buổi chiều lỡ dở
gánh
nước chạm ngõ mùa đông
oằn
đôi quang gánh
thì
thầm gió về cổng chợ
một
mớ quà chiều
tòng
teng xe đạp, mẹ về
cánh
cửa lay nhức hư không
...
Ngồi
ru lại giấc mùa đông, kẽo cà kẽo kẹt
gió
thổi cay xè, rưng rức chăn bông
con
bò non gặm cỏ cánh đồng
lục
lạc mùa về
có
có không không.
Đoản khúc cho mùa Đông.
Đoản khúc (1)
Khóc
đi em để thấy một mùa đông
ngày không vợ chồng
ngày qua không nắng
điếu thuốc anh cầm, khói hun nằng
nặng
đời
anh, một nhúm chiều rồi.
Khóc
đi em để thấy mắt mòn mong
bàn tay rêu rong bàn tay
không mộng
có những ngày anh đi như gió lộng,
ngón
ngắn ngón dài lả tả nhớ mong
Khóc
đi em, thân nở nhánh sầu đông
anh
vụn vỡ tiếng kinh cầu vụn vỡ
người ơ hờ người
khoác mầu lỡ dở
những gương mặt buổi chiều ở
cuối mùa đông.
Đoản
khúc (2)
Em
cấy hái gì một mùa đông
ngoại ô gió bấc tóc xanh
mầm
khói về đồng ngủ mùa rơm rạ
anh
níu đời mình gẫy tháng năm
Em
cấy hái gì một xót xa
lá hoa rụng cội trái hiên
nhà
sẻ nhỏ cắp đan hoàng hôn mỏng
thấy lại phận
mình, qua sắp qua.
Em
cấy hái gì một quê hương
xứ sở buồn như cát bụi
đường
anh gói hồn gầy trong áo mỏng
em ơi,
anh
là hoa trong sương.
Đoản
khúc (3)
Lại
một sớm vàng rộm mùa đông
tôi thức giấc nhặt bình
minh vừa chết
những gương mặt
lạ
quen nhìn nhau thú tội
ôi,
bia
mộ nụ cười.
Lại
một sớm giặc những lặng câm
ánh mắt tha nhân gió
lùa hốc tối
bàn tay gói đan bàn tay sương vội
ôi,
điệu
nhẩy mặt người.
Lại
một sớm cũ kỹ niềm vui
bán cho nhau vài mươi lời
chăng trối
nợ của nhau vài trăm đồng hứa suông vời
vợi
ôi,
cái cõi người đời.
Lại
một sớm đon đả ngược xuôi
thy nhân chơi vơi thy
nhân chờ đợi
thy nhân hoang mang thy nhân quờ
quạng
xem,
những
xác thân sửa soạn mặt người.
Đoản khúc (4)
Thơm
nhựa xanh ứa mầu thân thể
thy
sỹ đứng, ngồi, nắng đổ quanh thân
một
bàn chân cỏ mọc thơm lừng
rơi
con mắt ốc sên vừa thức.
Đoản khúc (5): Cỏ mục, đỉnh núi, cánh đồng.
Một
kẻ làm thơ đến gặp vị sư già, tôi biết làm thơ:
_anh
nên đi về hướng đông, quay lưng vào đỉnh núi, cúi đầu
tắm rửa bình minh
_để làm gì, tôi đâu tìm đỉnh
núi
_anh
không kiếm tìm đỉnh núi, anh kiếm tìm sự tựa nương
cho mơ hồ tuổi tên mình
(kẻ
làm thơ quẩn quanh gieo mắc xác thân mình, một ngày tiều
phu lạc bước vô tình lượm nhánh gỗ đào đốt dưới
trăng sao,
tro
than ngùi ngậm gieo neo vào gió
đỉnh
núi lặng câm
mưa
cất giọng thâm trầm
vẫn
nguyên đỉnh núi).
Một
kẻ làm thơ gặp người bạn vô tên vô tuổi, tôi biết
làm thơ:
_bạn
hãy đi về hướng gió đượm vàng hương nồng, một bầy
người (lớn) đang làm thơ ở đó
_ tôi không kiếm tìm
cánh đồng rạ rơm rơm rạ
_bạn không kiếm tìm cánh
đồng, bạn kiếm tìm bầy người to (lớn) và chờ đợi
họ,
reo sướng tên mình
(kẻ làm thơ cắm mặt ngồi
thiền, ngày ngày hít thở, chăm bẵm nụ thân khoan thai,
đều đặn rỉ rả hô vang những tuổi tên đến lượt
cành khô củi mục cánh đồng, và đợi chờ,
đợi
chờ,
biết
đâu,
sáng mai sau bữa gặt,
sau
tiếng kẻng leng keng ngô nghê phập phồng run run hứng
nồng sợ hãi
sau những nụ thân (cố đan tạo mỗi xác
thân mỗi vẻ) sẽ đồng ca
(vang)
buốt tên mình
(mùa hạ cháy bỏng, thu hanh võ vàng,
đông sương ngậm lá,
mùa
xuân, đàn bò đi ngang gặm cỏ
(mục)
cánh đồng, trọi trơ xác thân gốc rạ
lam chiều lững
lờ tiễn những rạng đông
linh hồn kẻ làm thơ vất
vưởng cánh đồng
lập loè long đong đốm lửa,
nức
nở nhói nhức thinh không)
... Bạn muốn viết tiếp không (kẻ làm thơ).
Đoản
khúc (6)
Tôi
đứng chờ một hạt sương không bay
em nhợt nhạt son
môi chờ một ngày thiếu tháng
bạn anh chờ một triền
đông không mùa ló rạng
khói
hương nghi ngút chờ,
một
chân trời,
rã
mục đường bay.
Ta
đứng chờ một thân phận hoang vay
cây đứng chờ một
bình minh không mầu mắt buồn lên ngói xám
nhân tình
chờ một ngày vút đong xác thân trọi chơ nhục nhằn ai
cảm
anh,
hoan ca,
mải miết,
chờ gì!
...
Đoản khúc (7)
Buổi
trưa không mặt trời
hắn
gọi mùa đông ngả vào phố thị
gương
mặt ngoại ô lệch xô đổ vỡ
bợt
bạt mắt rời
tiếng
hạt dưa lách tách, người đàn bà rung khô nẻ trên vai,
cố dựng một nụ cười,
gượng
gạo,
gã
đàn ông, chưa khi nào buồn thế
hắn
chỉ xin được ngó một nụ cười
không
bụi
vào
một chiều ngoại ô
phố
thị,
nặng
mùi
cốc
nước vẫn ba ngàn
ám
khói
chưa
vơi.
Đoản
khúc (8)
Phố
của những ngày đông xưa mơ màng lạc chân giờ không
nhớ nổi, từng bàn tay hốc hác khuất nụ cười,
buồn
gõ mặt lá khuya,
(*)
gã
xe ôm vùi mặt trong mớ tóc người tình chiều hôm trốn
chồng, chải vội
cuộc
tình rồi cũng buồn như phượng vỹ sẽ già
...
Co
ro những bàn chân bấu víu bàn chân
bập
bùng đốm lửa hốc đường
người
đàn bà ôm con vục mặt gói xôi mờ nghi ngút khói
gã
giang hồ mắt như sương đục
rụng
xuống đường.
anh
gày mỏng sao khuya nấc từng điệu vũ
em
tay dài đốm lửa,
nhìn
anh,
tóc
xanh hai mươi buồn khát mặt trời.
(*)Ý thơ Phan Vũ.
Đoản khúc (9)
Mùa
đông
người
về không tuổi
hoen
bức tường vôi
dấu
cũ bong phai, vệt cười, đêm tối
mối
mọt duyên trời,
thương
sao
đôi
cánh tay phơi.
à
ơi.
mắt
sa đong vội
một
gánh đời,
...
trôi.
Đoản
khúc
(10)
Đôi
khi muốn nằm lại,
một mình
chìm giữa sương lung
linh
yên
nghe tiếng giống loài đập cánh
bầy
chim đêm cất tiếng sinh linh
lông
vũ xếp mình
mùa
lạc bạn.
Đôi
khi muốn ngồi lại,
ru mình
bên thềm nắng đỏ
hơi
thuốc leo lét xanh
bất
giác thấy
người tình
đẹp lạ lùng như đám mây xinh.
Đôi
khi bước những bước chung chinh
gõ nhịp một mình
lá
hoa chen vai nụ niềm thân ái
ta thấy tay mình,
trắng
niệm câu kinh.
Hoàng
Thu Phố (20/12/2015).