NGÀY TRÔI
Bầy chim chiều quệt nhớ
Bay xa khung cửa ngày
Liềm trăng ngọt ánh mắt
Gió bấu đôi vai gầy
NGÀY THỨC
Bông hoa trên đỉnh núi
Giũ hương thành trăm năm
Chuông chùa ngân cuối bể
Bìa rừng gà gáy vang
NGÀY THỰC
Môi em trổ một lối đi
Triền sông gương đậu thầm thì
tháng Giêng
Tóc em dày chạm an nhiên
Đồng chiều gió xõa,mái hiên
nắng đầy
MẸ
ánh mắt nhen ngọn lửa
ấm
trong đời lạ quen
bàn chân vun tiếng hát
cho tuổi
trời sáng lên
mẹ vẽ nên thế giới
bằng ánh ngày
lênh đênh
MẸ RU TIẾNG ÊM ĐỀM CHO CON
cái ôm đầu tiên
màu da bừng sáng
áp vào trăm năm hơi thở yên
bình.
gửi con cả yêu thương tiềm
tàng từ bầu ngực mẹ
trong một vòng ôm là thế giới
rộng dài
bàn tay bé xíu vin vào những
đường gân mà lớn lên
khi mẹ hát về màu mây trắng
của một buổi chiều xa xăm
nước mắt con chảy xuống
thấm mềm nếp nhăn đuôi mắt
mẹ
cuộc lo toan từ đó cũng êm đềm
đứng giữa lòng sông bới
ngày dưới cát
con đưa tay nhân bát cơm thơm
mặt nước xanh không kịp soi tỏ
bóng mẹ già…
ngày nỗi nhớ ở riêng
giọng hát mẹ ru ngọt triền
sông miên man vào hơi thở
lời tằm tơ mê say trên khung
khi có con mẹ thành quê hương
giữ những tiếng khóc đầu đời
thiệt như con đường làng dẫn ra giếng nước
giữ nụ cười hiền như hoa
ước chi thời gian đừng rũ
cuống
ngày nào mẹ ru con êm đềm
ngồi nhớ con khi đang ôm con
trong tay
những khoảnh khắc chồng lên
nhau đợi vỡ
con giũ mùa Thu mưa bay ngang ngõ
mường tượng xa gần tóc mẹ
mênh mênh
mẹ hát khúc êm đềm ru con
tự ru mình gập ghềnh chân bước
nhẹ
dịu hiền vọng động mai sau...
...
mẹ ru tiếng êm đềm cho con.
...
Tay này có*
Tay này không
Xòe tay này
Tay này có
Tay này không
Tay có bông
Dâng tặng mẹ
(*đồng dao)
NGƯỜI ĐÀN BÀ CẦM TRỊCH
gióng lên từng hồi buồn trong
nỗi cô đơn mạnh mẽ
nước mắt vỡ òa đêm vắng
niềm vui trụi dưới ngày man dại
xanh um
hô hào bình yên giả tạo
thói lề cũ nát
gùi cháy những giấc mơ trên vai
mùa thu ngả bóng lá vàng
đêm soạn sành những mảnh trăng
hồng rách tươm
vá vào túi thở
hun một bình minh sục sạo nói
cười...
người đàn bà cầm trịch
sống cho đời đang sống
cho những lời kí thác yêu thương
không ngại giẫm lên tóc mình mà
đi
khi ý niệm tự do gắn liền với
những vòng dây
người đàn bà kiêu hãnh đứng
trong những bức tường ca hát
ngoài kia những bầy chim rã cánh
lưng trời!