Đêm
Phương Đông im như ai
vừa sập cửa
Ngày oằn vai cõng tối.
Nắng theo đi
Để lại một trời
đêm chết đứng
Sao tắt hồn rơi không
lưới đựng
Từng bầy gió nhỏ
khóc đưa tang
Vành môi khô trăng
buồn cong lưng ốm
Đường mờ sương hút
từng con bóng chạy
Khuya nằm ngất lịm
mớ chiêm bao
Nghe xa lắm tiếng ngày
đi run rẩy
Đàn cỏ ồn mầm xanh
khua bóng tối
Rưng rức những bàn
chân mọc đuổi
Nhìn treo lên lúc lỉu
những phương trời
Trời xa đuối. Lòng
đêm sâu thẳm miết
Cây mỏi mệt bứt ra
hoài lá bệnh
Thở dài gió lạnh trổ
mình gai
Gai đêm nhọn giấc mơ
đi không trót
Mắc cạn lòng nhau
giấc ngủ đìu hiu
Hoạ chăng mai. Có một
niềm vui sót…
11.2015
Tâm Trạng Ban Mai
Ngày trở lại
Mầu xanh của khu vườn
tỏa rộng theo mầu trời mải miết
Bay ra từ giấc mơ
Tiếng chim hót mộng
Chùm hoa jasmine trẻ
trung nhìn ban mai
Cái chào đầy hương
Khiến tôi hổ thẹn
Ban mai
Điểm bắt đầu hứng
khởi
Cả đĩa trứng vừa
làm cho con trai cũng lấp láy một mặt trời nhỏ
Mặt trời ấm, mặt
trời no, theo con đến trường theo tôi ra phố…
Xuống phố
Nhìn mọi người trên
đường
Nhìn. Nhưng chẳng thấy
ai
Giữa ánh nắng buổi
sáng
Vẫn không gần thêm
được một ban mai
Tựa như thế
Trôi
hoài trong
giấc mơ vẫn thèm một chiêm bao
Sáng nay
Không có chút cảm
giác nào của sự thức dậy
Thay quần áo. Bước
ra đường
Chiếc túi rỗng. Tha
hồ. Trước ban mai đầy ắp
Đàn cây khuynh diệp
đang đi trong gió
Những mơ. Mình thành
trái bóng. Mắc trên đó
Ai nhìn lên
Sẽ thấy một chấm
đỏ
Mình nhìn xuống
Sẽ thấy Phố
Tôi rất thích đứng
trên cao
Nhìn xuống phố
Để thấy những đồ
chơi
Nhà cửa. Xe cộ. Và
người.
Để thấy một điều
rất thật, rất gần. Trời xanh
8.2015
Gửi ý kiến của bạn