Ở LÀNG ĐAN ĐOAN VĨ
Dưới bóng vườn quê em gái ngồi
Đan vành trăng sáng giữa sân phơi
Đôi tay cài lát bao tình ý
Mà nống mà nia cứ nhoẻn cười
Ô nếu được thành nan tre trúc
Uốn lượn nhịp nhàng dưới tay xinh
Em đan mình long đôi, long mốt
Và lạt mềm kia trói chặt duyên
Du xuân bỏ phố lầm bụi bặm
Đan lại mình xanh giữa tươi xanh
Với thúng mủng nõn ngần phơi nắng
Đêm cùng tre trúc tắm trăng thanh!
KHÔNG ĐỀ
Cành đào ai bỏ đầu bãi rác
Lộc biếc, hoa bung sắc tươi hồng
Đôi bướm vờ như chưa hết tết
Múa lượn nhịp nhàng trong nắng trong...
ĐÃ TỪNG
đã từng tóc rối trộn nhau
thở chung miếng gió mặn màu mắt quê
mỏng vai sương lạnh bấc về
ngón mềm cấu nát cỏ đê đêm chèo
em ơi vuốt hộ mây chiều
để chiều đừng thấy trăng treo bến đò...
Gửi ý kiến của bạn