Lạ lùng không?
Em
có thấy lạ lùng không?
Khi tôi bỏ rơi những công viên diêm dúa.
Tôi hỏi thăm những cánh đồng địa chỉ của một loài hoa dại lẻ loi.
Tôi chỉ muốn đến đó, ngồi nghe hoa kể về sự rực rỡ nhiệm màu.
Em
có thấy lạ lùng không?
Mùa xuân, những hàng cây cười bằng nụ cười tróc gốc.
Mùa xuân, chỉ có những người ăn mày hiểu rõ về hạnh phúc.
Mùa xuân đến trong bàn tay bé thơ xoa đầu con chó dữ.
Mùa xuân, tôi đến tìm em.
Chỉ gặp những con đường hốc hác.
Em có thấy lạ lùng không?
Khi loài người sinh ra
Đều phải uống một liều thuốc Mất.
Tôi đang mất dần tôi.
Em đang mất dần em.
Sao chúng ta không khóc?
Sốt
Anh
bắt cơn sốt đi khám bệnh
Nó đòi thử ốm một phen
Ngày mai, em đến bên bờ gió trắng
Chỉ còn anh nằm ngủ
Cạnh cái rét da đen.
Hiền
Tôi
yêu ngày chủ nhật
Loài người không nhét đạn vào lời nói
Chắc là họ bận bình yên!
Tôi
đi thăm con phố của tôi
Có buổi sáng nằm ôm con chó ngủ
Cơn gió đi dạy học
Làn da ngồi lắng nghe
Những cây xanh làm lành, ôm ấp
Những cái hôn tập gắn lên nhau
Hiền
lành như một giọt sương
Em cầm hoa đi về giáo đường...
Nín thinh
Dại dột ngồi xếp lại ngày
Bỏ quên đâu mất cánh tay chiều tà.
Dại dột ngồi tháo mình ra
Thấy nỗi buồn. Muốn khóc, mà nín thinh
Tưởng rằng mình xa nhất
Có
những ngày địa cầu quay không đúng
Mình nhìn quanh chỉ thấy những cái lưng
Khu vườn xanh héo của để dành
Hoa qua xuân gương mặt đỏ dần dần
Cây me mang nỗi niềm lá hẹ
Bươm bướm xám đâu có ngủ bao giờ
Anh khản cổ buồn con gà sáng ốm...
Có
những ngày địa cầu quay không đúng
Anh nghe quanh được gió lặng câm
Những tiếng nói áo khoác ngoài ác độc
Lòng lá non nằm trốn dưới đường hầm
Những hàng quán trống chiêng áo đẹp
Tay chợ buồn cầm hờ hững nón nghèo
Anh
đi cuối chân trời
Tưởng rằng mình xa nhất...