Xuân
ca
(1)
Một
nó lạ nhà, một tôi xa vậy
buồn. ngại chim bay, đời
mênh mông dậy
mà
đi.
Một
cánh cửa mù, hồn ai thiếp ngủ
môi tím gật gù, chiều
sang gió rủ
về đi.
Một
nhánh đoạn trường, người thương sao cậy
em ghé
người nhường, chiều xiêu trong cõi
...
xa, mù
Một
ló về tràn, hồn tươi trong vậy
em ước người tù,
mười năm không ngủ
mơ về.
Xuân
ca
(2)
...
Đời
sống dài như sợi nắng,
một
đầu cuộn chỉ ban mai, một đầu thêu móc hoàng hôn
hoang liêu mờ tối
bạn
là nền trời hôm nay hay mặt đất ngày mai
chẳng
ai mơ hồ thì thào biết được
bàn
tay là nhành nhựa sống yêu thương bạt ngàn hoa nắng rủ
rỉ xanh non quanh quẩn điểm tô trôi trên nền bất định
của phận số,
bất
cứ một ai
sẽ
đến thời khắc mê mải nghi hoặc kiếm tìm
ta,
tôi
câu
trả lời cợt nhả là điều giải đáp:
tăm
tối
bất
lực
bao
trùm
...
Ai
cũng cuồng quay phấn khích (hay âm thầm gõ nhịp một
mình) khi chợt chạm tới những dây nốt thanh âm đầu
tiên của mùa xuân,
đó
là đâm chồi, nẩy lộc, là nhựa, là chim én bay, lứa
đôi dìu dắt
mùa
tổ ấm
tất
cả hoan mê chia cho nhau từng mớ hạnh phúc âm ỉ mà mình
đã say mê cóp nhặt trong sợi sống mỏng manh,
có
ai biết
đâu
ai nằm lại yên ả và tự hỏi
bao
nhiêu nắng mưa đã đổ xuống
sông
suối róc rách cạn nguồn
bàn
chân nhân gian mỏi mệt mục rã hiên thềm
những
cánh chim bạt ngàn nằm lại khi đập cánh ước vọng bay
tới khát khao say mùa nắng ấm
sẽ
còn
còn
nữa
và
mãi mãi
vô
vàn niềm đau, yêu thương nằm lại
trước
ngưỡng cửa
mùa
về.
Xuân
ca
(3)
Mùa
xuân này buồn thương nguyên vẹn,
những cơn đau trong
anh giờ thanh sạch, tươi tắn vươn mầm
(chén
trà vừa pha thiếu nắng loang hương đầu phố, người
đàn ông luống tuổi cắm mắt mê mải giữa lặng yên,
lẻ
loi mù loà hải đăng trước biển)
day
dứt trong em cành nhánh tật nguyền rơi quên lá rụng
tháng
năm che kín mặt mềm
mùa
của môi son héo gọi,
là
phần lùi xa hay ngọn yêu thương đã nhọc nhằn lụi
tắt
ta
đã bỏ đi,
đã
trượt ngút ngàn khoảng lặng
những
vòng tay rã mỏi sao giăng
những
bàn chân chai lỳ đốt gầy lên năm tháng
kỷ
niệm lầm lũ mê hoang
chẳng
ai kịp thở than ngoái đầu trở lại
để
đưa một cánh diều
son
lại buổi gầy gõ mướt chân son
...
để
mơ,
để
phút giây bàng hoàng gọi lại,
trước
khi xa rời mờ tối
một
dáng mầu
đồng
điệu
bay
trong ngày, cuồng lặng bình minh.
Những bài ca, một chữ
Tu.
Em
nghe ngọn gió trên ngàn
anh về đứng một chân tràn
thiên thu
mắt thầy tu.
mắt
thầy tu.
ai
nhòm thấy đậm cỏ mù sương sao
Em
đưa tay mấy ba đào
anh ngừng lại cái xuân chào trước
sau (*)
muốn đi đâu,
muốn về đâu,
cánh sâu nở
dại sắc không lạ gì.
...
một từ bi
một từ
bi
bỏ đi, đứng lại, mê ly là buồn.
(*) ý thơ thy sỹ Bùi Giáng.
Giã.
Mùa
đông bỏ đi rồi đó em
bây giờ là mùa xuân,
nắng
đã đỏ cành,
lá
mướt mát xanh,
tàn
lụi
anh
lầm lũi một mình
với
mái nhà xinh, đầu ngõ,
sáng,
trưa,
chiều,
tối...
chẳng
lấy đâu nhành cội hoa vàng
chim
bướm, thều thào vất vưởng lang thang
hồn
người mê hoang đồng khô gió cạn
anh
nhớ em, lời lẽ điêu tàn
anh
thèm ngụm nước, chắt miệng giếng hoang
như
em vụt đến, bóng hắt trên ngàn, chân bước mang mang,
hồng hoang thuở ấy, tiếng mẹ ru nôi, buồn như tội
lỗi,
con
nhớ: à ơi.
Chân
chiều chìm vội
chuông khánh đổ nhìn
một lặng một
im
ra chân đầu ngõ
áo xanh áo đỏ
lấp ló tìm
về
...
Xứ sở này có thật rộng dài hay rệu rã
bùa mê.
Đi.
Tôi
đã từng có một cây đàn, như linh hồn lần bước lang
thang
qua khu rừng vắng, gặp mắt nai vàng
ai ngờ,
lững thững, chiều sang.
Dột.
Bao
nhiêu năm tôi đứng đợi tôi
ngó trên mình, buồn
thương một cõi
người sẽ đi như đốm lửa dài
chiều
chiều trên ngàn mẹ hát qua vai,
lời
thầm thì bờ bãi,
lời
hoang vắng khoan thai,
lời
cỏ ngọt, mưa dài
...
tôi,
chân
trời dột
lỗ
chỗ
tương
lai.
Yên.
Mùa
xuân ngoại ô
ta vương vãi như mưa
thất
thần
nhớ,
quên,
giọt
rơi lãng đãng.
đậm
nhạt loang phiền
(những
gương mặt đắp bồi mơ màng ánh nến)
hư
mục, tuổi tên
con
mắt em trong mầu thiên thanh nằm chết
lác
đác gió của lặng yên
những
bước chân mầu, va vào tối
ngã,
xô nhau,
anh
rải lặng thinh, bông hoa chiều rối
lắc
rắc bụi hiền
hơi
thuốc như hương, buồn len tơ tưởng
chuông
gầy vỡ tiếng, phong thanh.
anh
thôi ngóng đợi,
buồn
vẽ như tranh,
một
nhánh thương yêu đậm đục trên cành
thì
thầm gõ mở
vỗ
cánh chim xanh
con
cá vàng gọi anh chìm ngủ
ước
mơ quẫy đạp
trong
lành,
xanh
xanh
xanh
... Mai
Có
của riêng ai sớm dậy buổi ngày
những hiên nhà ngẩn
ngơ đầy nắng, những thân người ngẩn ngơ đầy gió,
so vai
con chim gù tha thẩn gác chuông, bất thần lặng
yên, cô gái buồn bận bước thánh đường, thầm thì
hát
anh,
nhỏ
nhoi,
chìm
mờ,
nóc
phố.
Lọn
tóc ai bay như sợi chỉ dài, nối đời vô tận
anh
cầm một đầu cũng mải miết bay
ngày
mai, không là của ai.
anh
cũng vậy, và em cũng vậy
những
bài hát người đời vẫn hát
những
con đường mải miết vòng quay
thời
gian mờ xa ru mình heo hút
em
trong anh, sa mạc khô gầy.
Hà Nội ngoại ô, 29/02/2016.