K
Em bước ra thế giới bên ngoài
bằng một cơn gió
Cơn gió trải trên những chiếc lá
mềm hơi sương
Mùa tõe nứt thân cây
Tiếng chim xáo
trộn giấc mê con đường ba bước đi bước khựng
Từng
đợt sóng vui ngã bờ trầm cảm
K lơ lửng như mặt
trời đứng bóng
Lửng lơ như con trăng ngủ muộn
Lửng
lơ màu trắng loa kèn
Trên đôi mắt nhìn những người
phụ nữ ra đi kiểu như nhìn thấy con mình té đập đầu
xuống nền bê tông
Tiếng bước đi xoáy vào đám lá
khô
Giấc mê em trôi theo những im lặng chọc trời
Những
đứa con ù chạy theo ngã đập đầu vào bóng tối
Giấc
mê cầm chiếc nón lá của mẹ chạy trên cánh đồng
tháng Tư
Những chiếc lá sen tát gió trong hồ
Giấc
mô ôm điệu hò khoan lẩn vào cơn gió
Lung cành hương
nhu ngọt thơm sữa mẹ
Những giề lục bình tím
thắt
Trôi miết ngày xa xăm
Giấc mê dây hoa đu đủ
đực trắng dài nối đất
Trinh nữ hồi bông lá khép
liên hồi
Thấy những người đàn bà đội thúng đậy
một tàu lá chuối xanh đi thành từng hàng
Thỉnh thoảng
cơn gió lật tàu lá lên gạo lức muối mè bay thơm
phức
...
Họ chuyền nhau câu chuyện những buổi
chợ
Họ chuyền nhau một cái tên được gọi là con
tôi
...
Tất thảy đều chân trần
Và tiếng
kêu ủng oảng phát ra từ những cái bụng rỗng chuyền
nhau không dứt
Giấc mê cột đèn nở từng chùm bông
sứ trắng
Em muốn tách hương dài gửi lại cho những
'' Con Tôi'
Giấc mê những chiếc giếng cạn nằm bên
sông đầy
Em đau chiếc gàu va sỏi khi những 'Con Mình''
không biết cách yêu sông
Giấc mê cánh đồng bi bô
tiếng trẻ
Anh hái tặng em một chùm hoa dại
Đêm
vui lại những nỗi buồn
Em hét ngã những bức tường
rêu xám
Cửa sổ giật mình sầm lại
Tạm biệt
ngọn gió đương ngày
TÔI Ở CHỢ
Bạn biết không khi thành phố
dồn tôi về núi mẹ biểu tôi ra chợ ngồi
Sẽ vui!
Mẹ trao một cần câu cơm là
cách tôi khép cửa nhà và yêu những con người ở chợ
như người thân của mình
Hẳn nhiên sẽ có vô số người
đi ngang không hiểu rằng tôi rất thân với họ
Những đầu tóc chân tay dính đầy
sơn nước ấy là em tôi
Những bộ đồ bông ép treo trên
khuôn hình khô cứng ấy là em tôi
Những đôi mắt sâu,làn da đen
láng và những cục xương cổ gù ra ấy là mẹ tôi
Mùi thuốc lá Cẩm Lệ vương
trên búi tóc ấy là bà tôi
….
Tôi đều đã cầm tay và đã
nhiều lần hôn xa lên nỗi nhớ của mình
Không có chiến thuật kinh doanh
cụ thể ,tôi câu nỗi buồn lo trên khuôn mặt của họ
xuống
Bán hết ngày đa đoan
Siêu thị cứ mọc lên như nấm
Tôi vẫn bỏ hàng vào bao trắng
cho khách
Có những mặt hàng thương hiệu
made in Hiền Hạnh vì họ tin yêu tôi
Tôi biết ơn những mùi tanh cá
đồng ,những bàn tay dính mủ rau,mủ mít
Màu đỏ của nước bã trầu mùi
thuốc Cẩm Lệ
Mùi khét nắng,thậm chí mùi trâu
,bò trên đầu tóc những em bé được dắt theo
Những cuộc giao dịch của tôi
thường bước dài thêm vào giấc thức
Ở chợ bạn sẽ biết mọi người
cần yêu thương và chia sẻ như thế nào
Khi nhìn những đốt tay bấm bầm
mùa giáp hạt
NỖI BUỒN NỞ HOA NGẠT NGÀO THI VIỆN
Có nỗi buồn tịnh như sắc hoa
mua
Ấy là khi mẹ tôi bước về phía gió
Tung một
dáng hình ngước nhớ trăm năm
Ấy là khi chiều mở
cửa thoát hiểm ra phía biển
Tôi thấy cánh rừng lan
xanh trên mặt sóng
Chim biển nhằm ngày tháng Ba bay
đi
Niềm vui òa trên cánh gió
Tháng Ba có những
ánh mắt đưa đường
Những bước chân nới lỏng con
đường và cô đơn thít lại
Nỗi buồn nở hoa ngạt
ngào thi viện
Tĩnh lặng là một trò ma quái khiến nắng
chìm và chết
Nụ bình yên nở mãi trên đầu…
Nới
lỏng
Nới lỏng
Nghẹt thở
Những tiếng
cười nghi ngại qua đây
Mặt trời gỡ ngày sa lưới
Đá
gió ánh nhìn lấp liếm
bước những bước đường
thít lại!
Mẹ và dáng soi dứt khoát
Mùi sữa văng
ra ngộp cả giấc miên
Ý nghĩa cuộc người khi
bước tới và sữa bung ra thành mặt trời
Bay và soi
Là hình ảnh duy nhất một đời
không phải diễn
Chiếc đòn gánh hình đôi
vai
Soi bóng mặt trời
Những bước chân nới
lỏng con đường và cô đơn thít lại
Nỗi buồn nở
hoa ngạt ngào thi viên