Hương,
gấm, hoa
Hương
mầu của đất
ta mầu cánh hoa
em
mầu phải chăng khác lạ
rớt
rụng
ngang,
ta
sớm
thức la đà
nắng
buồn vâng dạ
chuông
chiều dừng đếm lại qua
ai
dừng đếm bước về nhà
hồn
hỏi đứa con xứ lạ
mầu
chiều
nghi
ngút gấm hoa.
À không.
Đêm
có buồn như ta không
à
không
ngày
có vội vã lời
những
ngón thời gian rủ nhau tạ tội
không
có lấy giáo đường
và
những người con gái làm (ma sơ) xinh như biển đời lừa
dối
ta
có đen như đêm
à
không
hay
ta mầu bóng tối
ta
có yên như mưa
à
không
thôi
để ta xưng tội
bản
nhạc gieo neo đến khúc cuối rồi
có
lẽ
thế
thôi.
Phố lặng yên em nhớ đặt tên.
Ta đợi
em như sương gầy mờ ngõ
ướt cả mặt người
đêm
về trượt ngã cánh môi
em
đừng son đỏ
ta
mất công thì thào vào đó
có
thể, hãy tặng nhau đôi bàn tay,
không
mùi phấn sáp
không
mầu ngựa xe
không
miền đong đợi
và
đôi khi chỉ là niềm tuyệt vọng.
để
ngủ một cuộc đời.
Hương khói tháng 4
Tháng
4
mùa xuân lên đồi
thành phố lặng yên
những
người mẹ mang nỗi buồn còn sót lại
chẳng
ai muốn bay theo lá cờ
lòng
người trũng lại
loa
phường phát bài ca gì đó
về
máu và hoa
về
trời xanh và biển cả
về
rặng núi dài có nhiều bom và phận người lang thang ở
đó...
cuối
cùng là những người đàn bà
mang nỗi buồn còn sót
lại
hương khói
tháng 4.
Ngồi chỗ tháng 4
Thuở đây
ta ngồi ngây trong phố
thân em hay một nhánh lụa
gầy
tóc em hay một bầy đi lạc
ta
vui vầy với một cơn say
Thuở đây
ta buồn vui hay ngắt
giữa đám bụi đầy hay ngấp nghé
cay
giữa
tình yêu trong một ngày đi lạc
ghé lại đời sao, lấp
lánh bay
Thuở đây
ta chẳng thèm mưa nắng
sống mọc mầm giữa lá cỏ
cây
em nhỏ xinh hay loài cánh mỏng
ngủ với ta một
giấc đủ đầy.
Tháng 4 đứng ngồi
Đừng
gọi cho ta em
cơn mưa cũ ướt mèm
khung
cửa thời gian nát nhàu lên ký ức
bông
hoa vàng héo rủ tưới ngọn đồi
màu
xanh lưa thưa rụng vào xa vội
ta
bồng bềnh về trên đường tối
tự
hát một mình
Buổi
trưa
nắng đói
quán xá ỉ ôi
chiếc tầu hàng kéo
mình xỉn đỏ
bao lâu rồi không sơn qua mầu mới
đâu
có quà cho thành phố mồ côi
Buổi
tối
khói vợi vào đời
anh nhai mình hơi thuốc
những
cô gái điếu đóm trên môi
thành phố như con thuyền
già đi vào bóng tối
khuôn mặt, giục giã
chuyện
đời.
Vẽ tháng 4
Ta làm
thơ, để làm gì.
ngày mai mờ mịt quá
những con
đường
mặt
người
quán
xá
những
tình nhân
những
buổi chiều hay những tan tầm
ta
thèm làm hạt bụi
bay
dưới mưa
bay
như mình cỏ lá
thật
xanh
thật
buồn
thật
lạ
thật
mong manh.
Hà Nội, ngoại ô, 22/04/2016.