tặng
bạn hiền tưởng năng tiến.
rồi
tôi lướt ngang
bầy
sẻ bất động
vừa
nửa cơn mộng- tổ quốc
cộng
sản
trên
đầu
còn
bằng nắm tay
độc
huyễn sử- dày
đặc
ruồi
xanh và gián
trời/
đất tuyệt đối- im
ở
đây
mày
mặt tôi xâm xoàng
và
không
dẫu
là thoáng chao động
chỉ
tỏa màu xám chì
bàng
bạc
ngửi
cực
bức bối
lũ
ruồi xanh và gián
rét
mướt như thế- chúng bám
cả
vào
cái
màu xám chì ấy
bám
chắc
đến
độ tôi phải thốt
kêu
“này các em nhỏ
các
em thừa hưởng được gì
tứ
cứt
di sản
ở
cái màu xám chì
tổ
quốc- để lại!”
chúng
chẳng đáp
lời
tuy
nhiên có lúc nhìn tôi
lập
tức
nhìn
lại cái màu xám chì
hỏi-
chúng em có phải
cộng
sản? điều đấy khiến
tôi
phải quay ngó trên da
những
giậu đổ
nói
như nhà thơ cách tân
khế
iêm “dù làm thơ không vần
có
vần
người
làm thơ chỉ cốt muốn nói lên tiếng nói
của
thời đại mình!”
thực
bất ngờ
bầy
chin sẻ- ngay từ đầu
bất
động
vụt
thẳng
cánh bay vút
cao
bổ
nhào xuống- bất thần
với
tốc độ kinh hồn
lo
có ngộ nhận giữa ảo mộng
với
thực tại- tổ quốc
cộng
sản
tôi
khoát tay cho lũ ruồi xanh
và
gián
tản
bớt ra cái màu xám chì ấy
chúng
(dằn vặt) nhau
được
một lúc- quái
tiếng
tôi ho khan
mà
người đời nhầm lẫn
tiếng
móng ngựa gõ (!)
họ
còn bảo- tôi ho khan
nghe
quả
quyến
rũ lắm!
..
vương
ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn