To be or not to be,
Khi ngắm các cô gái trẻ
mọi thứ đều mini- chẳng đặng đừng
tôi cứ phải ngăn
không thể để mồm mãi thét
gào
mãi nhịp giò
với tôi- ngắm các cô gái trẻ
đấy
chẳng khác một cách đối diện thực tế
tôi rất ghét người trốn chạy thực tại
có thời gian- cốt trốn chạy
thực tế
mọi ý nghĩ tôi để thơ ngốn hết
lần hồi chả còn sức đâu trốn chạy
tôi phát giác ra rằng khi
ta ngắm các cô gái trẻ- đấy
cái cách đối diện thực tại (cực sát sườn!)
các cô bước đi
mỗi cô mỗi vẻ
khi ngắm từ phía sau
tôi liên tưởng nơi chốn căn phòng rộng thể hiện
sẽ mang lại khá nhiều hiệu quả cho việc trốn
tìm
cút bắt- tôi luôn hòa nhập vào
được qui tắc của các cô
lúc cười
nói- ăn uống
cũng như- lắm lúc
đối diện thực tại
bắt gặp giữa đường cái
đàn ông thì họ đi khẽ khàng/ đàn bà đi nườm nượp
bọn trẻ đi léng phéng
hồng hài nhi
tôi không còn bực mình- do khoảng trống trong họ
cực bao la
ưa thích lấy chuyện tự xỉ vả làm điều (what news!)
sau hàng tỉ lần đối diện thực tại
tôi hết còn đi trong bóng tối
- nhất là
theo sau bất kì ai (vào các viện bảo tàng
phòng triển lãm!)
đối diện xong một thực tế (đồ họa!) tôi liền bổ đôi
tiếng thét gào làm bốn
chia chác ra bốn cách
hòng sau đấy ngắm các cô gái trẻ
nói thực nghen- các cô còn biết
trong thơ
mọi thứ đều được phép
có thể đặt chữ lên hai núm vú (quang viên hai họ để lên
lại là chuyện áp đặt nhiễu nhương!) và đọc to “ôi
mảng trời màu ngà
cá chết!”
..
CUỘC ĐỜI- Tôi Luôn Sống Cùng
- Đến Tận Cùng!
gạt hết các chữ
thấy ông phật
tự bao giờ
đã ngồi ngay giữa đỉnh đầu
thực
không phải ai cũng có
- như vậy
trời đất ngày sáng láng
ngày thâm u
thường tình
tôi ở thành thị- di chuyển bằng buýt
nhiều khi đang trên downtown
cứ ngỡ giữa north beach
giờ giấc- thì thực tình
mỗi bận hỏi
ra
mới biết tôi đã chết rồi
và chỉ vừa mới sống lại
bước trong lòng thành phố- luôn luôn
tôi thấy chẳng khác đi trong bụng
các chuyến xe buýt
trên đời
quả thực vậy- kẻ đứng
.. kẻ ngồi
trong một không gian
tưởng tượng ai cũng vừa can qua cuộc tranh sống
tôi mửa- nồng
tuyền mùi người
mồ hôi- cứ như nước
chảy
lênh láng khắp không khí
mỗi ngày cố gạn đục
con đường nơi tâm khảm
hễ tới khúc quành bất giác xòe
hệt bàn tay
năm ngón- chỉa năm hướng đường- khác
mỗi đường độ dài
ngắn
khó phân định- lạ một điều
các đường chỉ
trên lòng bàn tay
giống hệt năm hướng đường- khác
từ năm ngón tay
chưa bao giờ tôi tìm
kiếm- gì
nơi ông phật (dù ông đang ngồi trên đầu!)
cho là ông đã thấy hết
mọi điều
do đó tôi thấy rằng từ bao lâu nay
cuộc đời- đã
đãi
cho (riêng tôi) khá hậu hỉ
nội việc được làm người
được sống trên đời này
quả
một phước đức lớn!
..
vương ngọc minh.
Gửi ý kiến của bạn