(Theo lời kể của Phan Vũ, ông dự định gửi bài "Bình Vỡ" cho báo Nhân Văn Giao Phẩm, nhưng chưa kịp gửi thì báo bị đóng cửa. Về sau, biết chuyện, nhà thơ Xuân Diệu đã nói: May mà bài thơ chưa gửi đi)
Tôi có một chiếc bình
Vẫn để không
Trong góc im lìm lặng lẽ
Như một tĩnh vật trinh nguyên
Một chiếc bình xanh ngóng mong một bông hoa đỏ
Rồi một hôm bình vỡ
Chỉ còn màu xanh trong từng mảnh nhỏ
Sao đâu đây phảng phất mùi hương thơ ngây
Tôi chợt hiểu không gian luôn có sự rạn nứt vô hình
Và thời gian một chuỗi dài
Những cung điện, đền đài mọc lên rồi sụp đổ
Chiếc bình vỡ chuyện bình thường
Nhưng mùi hương thơ ngây là sự tích tụ của những khoảng khắc chờ đợi
Của những tháng năm mơ ước
Về một loài hoa không thể có trên trần gian
Cuộc đời đi qua có những bất ngờ thật lạ
Trên đường đi hôm nay
Màu hoa đỏ xen trong lá cỏ
Không một mùi hương
Bởi trong tôi chẳng còn chiếc bình xanh nào
Để vỡ
1956