Thì em vẫn cứ vô tình
Để ta ngọn gió một mình qua đây
Nằm nghe mưa rớt trên cây
Rừng nghiêng lá chết một ngày ướt thu
Và ta vẫn hạt bụi mù
Theo bàn chân nhỏ em từ trăm năm
Đi qua muôn nẻo phù trầm
Chiều rơi lặng lẽ xe lăn dốc đời
Lần em thả tóc lên trời
Mưa nguồn chớp bể rã rời đời nhau
Ta như con sóng bạc đầu
Xuôi theo dòng nước qua cầu chim bay
Mùa tàn nắng ngủ trong mây
Em thân cỏ úa lạc loài xứ xa
Nhấp say chén rượu quan hà
Trong tim ta thắp ánh tà dương soi
Sông dài mấy nhánh ra khơi
Trách chi dâu bể kiếp người viễn phương
Hợp tan cũng bởi vô thường
Chờ nhau bóng ngựa cuối đường lãng du !
Ngày 18/6/2016
HOÀNG ANH 79
Mưa nguồn chớp bể rã rời đời nhau
Tóc của người mình yêu như mây trời? Tóc của nàng hẳn là phải đẹp. Và câu thơ cũng đẹp. Nếu không, Phạm Thiên Thư đâu có viết:
Tóc dài cuối nội mây xa
Vàng con bướm nhụy lẫn tà huy bay
Hay:
Sông này chảy một dòng thôi
Mây đầu sông thẫm tóc người cuối sông
Là trong bài Đưa em tìm động hoa vàng của ông ấy, nhà thơ Phạm Thiên Thư. Mà tôi liên tưởng…