LÀM TÌNH
những con tinh trùng
làm tình làm tội
sau cơn say
những đứa trẻ ra đời
chúng lớn lên như cây như cỏ
chúng bám víu trần gian
nghe giọt nước mắt chảy ngược
nghe mái ấm hoang tàn
những giấc mơ man dại
ngắm nghía vẻ mặt kham khổ của người đàn bà
trong phút giây thoát xác
những khúc ca phơi mình dưới ánh chiều tà
người đàn ông ra đi không bao giờ ngoảnh mặt lại
giọt máu cằn khô
bên tổ mối đục khoét nguồn cội
hạnh phúc ăn mòn đế giày
CƯỠNG BỨC
tôi đang đói, rất đói
tôi chạy về cuối con đường
chỉ thấy rơi rớt vài giọt sương
tôi uống cầm hơi trong nỗi đau quằn quại
thân xác tan rã
giấc mơ lụi tàn
tim phổi ruột gan
lộn tùng phèo như mảnh thủy tinh vỡ vụn
tôi nhắm mắt đâm sầm sập vào con chữ
tôi cưỡng bức chính tôi
nụ cười ai sõng soài
chờ hút máu linh hồn bia mộ
những hình nhân đang cầm dao rượt đuổi
trước vùng ảo ảnh toàn đá quý kim cương
tôi dừng lại đong đếm bài thơ vô thường
ngấm từng giọt, từng giọt vào da thịt
dẫu trút hơi thở cuối cùng chẳng còn ai luyến tiếc
em đang nhắm mắt gọi tôi
khai quật hình hài núi đôi
bàn chân run run sợ yêu thương lạc lối
DÒNG SÔNG CỔ TÍCH
tôi viết về dòng sông
về tuổi thơ gieo mình xuống
vị ngọt vẫn còn đầu lưỡi
bây chừ ký ức hóa xa xôi
dòng sông ơi ! dòng sông ơi
bờ tre phất phơ rác thải
cơn lũ cuốn trôi thực tại
biết bao linh hồn không tên
tôi chưa đi hết ngọn nguồn
đã thấy con nước giãy chết
dòng sông bên bồi bên lở
khi con người đặt lợi ích lên trên
ngày ngày hà bá vang rền
chực như nuốt trôi tất cả
những chiếc xà lan hối hả
hút cạn sỏi đá tự bao giờ
dòng sông trôi về đâu
khi những ngôi mộ gió
hằng năm dần biến mất
lòng người thẩn thờ hướng mắt
chờ văn bản chỉ đạo: “ngược dòng”
HÀNG RÀO
những đứa trẻ
được chăm sóc phía sau hàng rào sắt
những hàng rào ẩn hiện trong ánh mắt
hỏi rằng cha mẹ nơi đâu
có thể, họ người làm công chức, người là doanh nhân...
có thể, họ kiếm được rất nhiều tiền
và không có thời gian
để chăm sóc con
cũng may còn có buổi tối
nếu không có bè bạn nhậu nhẹt tụ hội
những đứa trẻ nơi đô thành
cứ ngỡ cuộc sống hoa lệ
bầu không khí sặc mùi kinh tế
hít thở những cái bắt tay của thể chế
chúng lớn lên như ngục tù
tuổi thơ giam cầm sau những hàng rào sắt
nhìn bề ngoài tưởng rất tốt
nhưng trái tim rỗng một nỗi buồn
đôi lúc ngơ ngác
thả nụ cười theo ánh bình minh
hàng rào sắt vẫn im lặng
sự im lặng đến ngột thở
sự im lặng trôi qua từng giờ
của những đứa trẻ không có tuổi thơ...